CHƯƠNG 101: NGÀY MAI, ĐỢI TA ĐẾN THÚ NÀNG
Editor: Luna Huang
Bách Lý Vân Tựu tôi nay không có tiến Tiêu phủ, cũng không có ngồi mã xa, chỉ là ngồi nhuyễn kiệu hắc sắc đến đây, trước sau như một chính là Thính Phong ở bên tương tùy, chỉ là hắn chưa từng xuống kiệu, đợi Bạch Lưu Ly ra Tiêu phủ, đại môn của Tiêu phủ ở sau lưng nàng nặng nề khép lại, Bách Lý Vân Tựu mới từ trong nhuyễn kiệu đi ra.
“Vương gia tối nay không phải là phải bận rộn? Sao còn có thời gian tới đón Lưu Ly?” Nhìn thấy mặt nạ thanh diện lão nha của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly cảm thấy tối nay từ lúc đến Tiêu phủ trong lòng nàng loáng thoáng cảm giác kỳ quái trong nháy mắt tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lệnh nàng không khỏi chế nhạo bản thân, trong ngày thường thấy hắn thấy cũng nhiều cảm thấy phiền, chỉ hôm nay chưa từng thấy qua hắn cảm giác đến có chút không thích ứng, thật đúng là một loại sinh vật kỳ quái.
“Bận rộn nữa không thể quên tới đón Lưu Ly hồi Bạch phủ.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng nhìn lướt qua tấm biển trên đại môn Tiêu phủ, giọng nói nhàn nhạt hoàn toàn nghe không ra thân thiết lưu ý chút nào.
“Tựa hồ tối nay Lưu Ly cùng Vương gia không thích hợp gặp lại mới đúng.” Bách Lý Vân Tựu ra cỗ kiệu liền đứng tại chỗ chờ Bạch Lưu Ly đi tới bên cạnh hắn, tựa hồ không có dự tính chuẩn bị ngồi kiệu hoặc ngồi mã xa của Bạch Lưu Ly hồi Bạch phủ, Bạch Lưu Ly đoán không được đầy đủ suy nghĩ trong lòng hắn, liền hướng Lý thúc ở một bên, đi tới bên người Bách Lý Vân Tựu.
“Những tục lễ này đối với ta cùng Lưu Ly bất quá là chuyện có cũng được không có cũng được, nếu ta cùng Lưu Ly tối nay không thích hợp gặp lại, Lưu Ly tối nay cũng không thích hợp xuất phủ.” Bách Lý Vân Tựu nói hơi trắc thân, “Ánh trăng tối nay rất đẹp, không biết Lưu Ly có muốn cùng ta tản bộ một chút?”
Cũng đúng, nàng sớm là ác nữ sẽ không có danh tiếng đáng nói, nửa đêm giờ tý đến Tiêu phủ vì Tiêu An Tâm bắt mạch, còn có cái cấp bậc lễ nghĩa gì phải để ý, liền cùng Bách Lý Vân Tựu song song đi tới, “Vương gia đã mời, Lưu Ly nếu là cự tuyệt chẳng phải là làm kiêu?”
Bách Lý Vân Tựu không nói gì thêm, Bạch Lưu Ly cũng không có nói lời gì cùng Bách Lý Vân Tựu, cũng trầm mặc, sau lưng của bọn họ, Thính Phong theo, kiệu phu cùng với Lý thúc lôi kéo mã xa.
Đêm cuối thu thật lạnh, hơn nữa lúc này từng nhà từ lâu đóng cửa ngủ, đó là đến thanh gõ mõ thường ngày ngẫu nhiên nghe được giờ cũng nghe không được, có lẽ là phu canh không biết tránh ở nơi nào lười biếng, nhai đạo vắng ngắt, chỉ có thanh vó ngựa đạp đường, càng lộ vẻ vắng lặng của đêm thu.
Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu hai người song song đi tới, nếu không phải biết được bọn họ chính là vai chính của đại hôn ngày mai, tất không có nhìn ra được bọn họ chính là người ngày mai kết làm phu thê, ngược lại như lão phu lão thê tương kính như tân.
Thính Phong đi ở phía sau rất khó hiểu, thế nào chuyện phát triển một ngày cùng một ngày không giống chứ? Cùng bọn họ suy nghĩ đều không giống chứ?
Cuối cùng Bạch Lưu Ly phá vỡ trầm mặc giữa hai người, “Vương gia đã nhiều ngày đều theo Lưu Ly ở bên ngoài phủ đi dạo, không lo lắng gặp nguy hiểm sao?”
Nàng không có quên đánh lén ban đêm hôm hạ sinh không lấy tính mạng hắn không được, cũng không có quên ám vệ ẩn nấp các ngõ ngách trong vương phủ, mà hắn mấy đêm liền quang minh chính đại theo nàng ra vào Tiêu phủ, chớ nói không lo lắng tự thân gặp nguy hiểm, chẳng lẽ không lưu ý bách tính thấy hắn?
“Lưu Ly đây là đang quan tâm ta sao?” Bách Lý Vân Tựu không có quay đầu lại nhìn Bạch Lưu Ly, mà là mắt nhìn phía trước, giọng nói tựa hồ hàm chứa tiếu ý nhợt nhạt, chỉ là Bạch Lưu Ly biết, sau mặt nạ của hắn, tuyệt không có đang cười.
“Nếu là Vương gia cho là như vậy cũng không sao, bất quá Lưu Ly vẫn tương đối quan tâm bản thân.” Quanh người hắn chôn dấu nguy hiểm không muốn người biết, ngày mai nàng sắp trở thành thê tử trên danh nghĩa của hắn, liền tuyệt đối không thể vẫn bình yên vô sự, đây cũng là duyên cớ nàng vội vã cùng Tiêu gia làm giao dịch, nàng không muốn bởi vì Bạch Lưu Ly chết đi tìm được chân tướng mà thường một cái mạng thật vất vả mới nhặt được.
“Nên ta hàng đêm mới bồi Lưu Ly không phải sao? Dù cho ta không có ở bên người Lưu Ly, Thính Phong cũng ở địa phương tùy thời đều có thể nhìn thấy Lưu Ly.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu như cũ khinh đạm đến dường như gió đêm lạnh thỉnh thoảng quất vào mặt, nhiên một câu nói kế tiếp của hắn rơi xuống trong lòng Bạch Lưu Ly, lại như tằng lãng, lệnh lòng của Bạch Lưu Ly thật lâu bất năng dẹp loạn.
Hắn nói: “Lưu Ly yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương được Lưu Ly.”
Do trong miệng trong miệng nói ra, rõ ràng là một câu nghe tùy ý không bất kỳ trầm bồng du dương, lại lệnh lòng của Bạch Lưu Ly chấn động đến bỗng dưng dừng bước, mắt thật chặt tỏa trên người Bách Lý Vân Tựu.
Chưa từng có người nào nói với nàng lời như vậy, nàng từ nhỏ liền không có người nhà, không có bằng hữu, nàng chỉ có gia tộc thuần phục tổ chức, dù cho tổ chức nể trọng nàng hơn nữa, nhưng nàng minh bạch, nàng đối với mà nói, bất quá là một công cụ hữu dụng nhất mà thôi, có ai sẽ đối với công cụ nói bảo hộ nó?
Cũng chưa từng có người nào bởi vì nàng sẽ quan tâm phải bảo vệ, ở bên trong mắt người, nàng chính là một Tu La lãnh huyết vô tình, một người trở tay là đen lật tay lại trắng, lại sao cần người khác quan tâm bảo hộ?
Kiếp trước, nàng ở trong mắt mọi người là cường đại đến nỗi căn bản không căn bản không quan tâm bảo vệ, kiếp này, nàng trong mắt mọi người là ác nữ không có tim không có phổi làm nhiều việc ác, chỉ biết làm bậy làm theo ý mình không coi ai ra gì, lại sao cần người bên ngoài quan tâm bảo hộ?
Nhiên bất luận kiếp trước hay kiếp này, nhược nhục cường thực cái quy tắc này đều thật sâu trên thế giới này, nàng không muốn làm làm cá trên thớt, nàng là như vậy, Bạch Lưu Ly chết đi của thế giới này, cũng là như vậy cũng là như vậy.
Chỉ có chính nàng hiểu, bất luận là đáy lòng của nàng hay là đáy lòng của Bạch Lưu Ly chết đi của thế giới này, đều khát vọng được người quan tâm, như nữ nhi gia phổ thông được người nhà của mình thương yêu thân hữu mình phủng ở lòng bàn tay che chở yêu thương, nên Bạch Lưu Ly của thế giới này sau khi cha nương chết luân hãm vào trong ôn nhu giả tạo của Vũ Thế Nhiên, mà chính nàng, cũng bởi vì thương yêu bảo hộ của lão Bạch Việt mà muốn vì hắn bảo vệ cho thứ hắn quý trọng nhất, ôn nhu như vậy là ấm áp kiếp trước nàng chưa từng có, cũng bởi vì quá ấm áp, để nàng nếm mùi vị nữ nhi chân chính của Bạch gia.
Nhiên, giờ này khắc này, một người cùng nàng không giống Việt lão đầu không có liên hệ máu mủ nói với nàng lời bảo hộ, Việt lão đầu thương nàng hộ nàng, hoàn toàn là bởi vì hắn bởi vì nàng hay bởi vì thân tôn nữ hay là hắn từ nhỏ thương yên trong lòng bàn tay, mà Bách Lý Vân Tựu không giống, hắn không chỉ có cùng nàng không có bất kỳ liên hệ máu mủ, cũng không có ôm báo ân chi tâm như Sa Mộc thề chết theo nàng, hắn thậm chí nàng nàng cũng không phải là Bạch Lưu Ly chân chính, hắn dĩ nhiên… Còn có thể nói với nàng những lời như vậy, bất luận là xuất phát từ thật tình hay giả ý, đều đủ để lệnh nàng chấn động, bởi vì đó nếu là giả, cũng là lời không người nào nguyện ý nói với nàng lời trái lương tâm như vậy.
Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương được Lưu Ly… Thực sự là có thể ấm áp đến đáy lòng, tuyệt không có người biết, thân là Tu La sát thủ, nàng không phải là mỗi một lần sát nhân đều thờ ơ, thân là độc y, nàng không phải là mỗi một lần đối mặt với người quỳ gối trước mặt cầu khẩn đều diện vô biểu tình, chỉ là nàng biết, nàng nếu biểu hiện sinh động, nàng tuyệt không sống đến ngày chết vì bệnh nan y di truyền của gia tộc, nàng chỉ là quen ngụy trang mà thôi.
Sở dĩ không có ai biết, nét mặt lãnh huyết vô tình của nàng, tâm… Kỳ thực cũng không phải lãnh như hàn băng.
Hôm nay, nàng sống lại ở thế giới này, ở đây không có ai biết nàng đã từng là một Tu La độc y kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, nàng từng muốn, nàng có thể có cuộc sống như người bình thường hay không, không cần nam nhân, không có bất kỳ người nào làm bạn cũng được, phản chính nàng sớm thành thói quen một thân một mình, bất quá là đời trước sống quá máy móc, đời này muốn làm một người chân chính mà thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, thế giới này đối với nàng người tốt không chỉ một, lại còn có người thứ ba, ấm áp đếm nàng suýt nữa phá vỡ nhân sinh quan nàng không cần bất luận kẻ nào ở bên làm bạn càng không cần nam nhân, nghĩ có lẽ có nam nhân thương mình quan tâm mình cũng không sai, bất quá cũng may nàng còn không có ngu xuẩn đếm như thế tin tưởng lời của Bách Lý Vân Tựu đồng dạng giỏi về ngụy trang, nàng lựa chọn gả cho hắn, đó là không nghĩ sau đó có sẽ người hảo hảo thương yêu nàng tồn tại, mà hắn, cũng tuyệt không phải người đó.
Bất quá dù cho hắn cũng không phải là xuất phát từ chân tâm muốn tốt cho nàng, hắn khẳng đối với nàng nới lời ôn tâm, nàng cảm thấy cũng đủ rồi.
“Lưu Ly làm sao vậy?” Bách Lý Vân Tựu đi về phía trước cùng Bạch Lưu Ly cách nhau một đoạn cự ly ngắn, phát hiện Bạch Lưu Ly còn không có theo tới, không khỏi dừng bước lại quay đầu nhìn lại phương hướng của Bạch Lưu Ly, giọng nói nhàn nhạt dẫn theo vài phần vị đạo quan tâm, Bạch Lưu Ly nghĩ, nhất định là nàng lầm.
“Không có việc gì.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly hồi qua thần, một lần nữa mại khai cước bộ đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, tâm trạng ấm áp, nét mặt mỉm cười mỉm cười, có chút trịnh trọng nói, “Bách Lý Vân Tựu, cảm tạ ngươi.”
Không có hư tình giả ý, cũng không có dáng vẻ kệch cỡm, nghe được, đây là lời Bạch Lưu Ly phát ra từ nội tâm.
Lần này, đến phiên Bách Lý Vân Tựu thất thần, bởi vì Bạch Lưu Ly mỉm cười.
Không phải là lễ phép xưng hắn một tiếng “Vương gia”, mà là nhẹ nhàng một tiếng “Bách Lý Vân Tựu”, không có làn điệu mềm mại như nữ tử làm cho người khác tô cốt, ôn hòa tựa như đang gọi một bằng hữu tri tâm, hơn nữa ngoài dự liệu của Bách Lý Vân Tựu “Cảm tạ ngươi”, làm sao để Bách Lý Vân Tựu vốn là đối với dáng tươi cười của Bạch Lưu Ly không có lực miễn dịch không mất thần?
Mới vừa rồi câu nói kia, hắn chỉ là theo bản năng thốt ra, nhưng không nghĩ, nàng hồi cho hắn lời trịnh trọng như vậy, đây có đúng hay không ý nghĩa, nàng xác thực cũng không phải đối với hắn hoàn toàn không có hảo cảm?
“Lưu Ly vẫn là gọi ta như vậy cảm giác tương đối dễ nghe, gọi ta là “Vương gia” nghe có chút lạ.” Đột nhiên, hắn giác nàng đến tên họ của hắn cũng lôi ra goi thật dễ nghe, hắn chưa từng cảm thấy có ai có thể đem tên của hắn nói ra dễ nghe như vậy.
Bạch Lưu Ly cũng khẽ lắc đầu, “Vẫn là gọi Vương gia tương đối thuận miệng.”
Bách Lý Vân Tựu, nàng cũng không biết mới vừa rồi nói ra bốn chữ này một cách tự nhiên như vậy, tựa như xưng hô một thân nhân của mình thân thiết vậy, câu kia mới vừa rồi lời vừa ra khỏi miệng, đó là đến chính nàng cũng hơi kinh ngạc, chỉ là muốn đổi giọng cũng không kịp, không nghĩ đến hắn chú ý đến tiếng xưng hô này.
“Vẫn là gọi ‘Bách Lý Vân Tựu’ tương đối dễ nghe.” Bách Lý Vân Tựu như không có nghe được lời của Bạch Lưu Ly, quay đầu nhìn chằm chằm mặt mày của nàng, đem lời mới rồi rút ngắn.
“Vẫn là ‘Vương gia’ hảo.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa đổi giọng.
“Gọi ‘Bách Lý Vân Tựu’.” Bách Lý Vân Tựu như trước nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, chợt dừng bước lại, đem lời rút ngắn hơn.
“Gọi ‘Vương gia’ thỏa đáng.” Bạch Lưu Ly cũng theo Bách Lý Vân Tựu đem lời rút ngắn, lúc này nàng cũng dừng bước, khẽ nhếch nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu, nàng thế nào đã cảm thấy ngốc tử tính của hắn lại nổi lên?
“Bách Lý Vân Tựu.” Bách Lý Vân Tựu thẳng thắn đem lời rút ngắn đến chỉ đọc lên tên của hắn.
“…” Không xa Thính Phong đi theo phía sau hai người có chút chắt lưỡi, hắn thế nào cảm giác thế nào cảm giác gia tối nay thoạt nhìn như thế, như thế… Ngu xuẩn… Như thế….
Bạch Lưu Ly lúc này trái lại chỉ yên lặng nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu không nói lời nào, lúc sau mới khinh cười ra tiếng, “Ngốc tử.”
Rõ ràng đều người lớn như thế, hai mươi bốn tuổi đối với nam nhân ở cổ đại mà nói, đã sớm vượt qua niên kỉ thành gia lập nghiệp, nhưng đại nam nhân trước mắt này rõ ràng thoạt nhìn một thân lạnh như băng, lúc này cư nhiên cho nàng một loại cảm giác cố chấp của tiểu nam oa, còn không vì cái khác, chỉ vì nàng đối với hắn một cái xưng hô mà thôi, lệnh nàng không khỏi bật cười.
“Hảo hảo hảo, liền theo ý của tướng công, ân, Bách Lý Vân Tựu, hảo xưng hô.” Đời này, nàng vốn cũng không muốn làm người lãnh huyết vô tình nữa, đã như vậy, liền tùy tính mà sống, bất quá một cái xưng hô mà thôi, theo cũng không cố chấp này cũng không sao.
Hứa là bởi vì bị thái độ cố chấp của Bách Lý Vân Tựu chọc cười, Bạch Lưu Ly liên tiếp nói ra ba từ “hảo”, thậm chí còn đem hai chữ “Tướng công” Đùa giỡn treo đến ngoài miệng, khá có một loại vị đạo đại tỷ tỷ thương tiểu đệ trong nhà, lệnh Thính Phong không khỏi nghĩ muốn che miệng cười trộm, Bách Lý Vân Tựu còn lại là nhanh chóng quay đầu ra, tiếp tục đi về phía trước.
Mây đen che nguyệt, bóng đêm trong nháy mắt hoàn toàn hôn tối, cũng bởi vậy, Bạch Lưu Ly không có chú ý tới, bên tai của Bách Lý Vân Tựu, đang đỏ lên.
Bất tri bất giác, hai người đúng là từ Tiêu phủ chậm rãi đi tới Bạch phủ, mắt thấy đại môn của Bạch phủ gần ngay trước mắt, Bách Lý Vân Tựu lại còn không có ý tứ dừng lại, Bạch Lưu Ly không khỏi dừng bước, nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu nói: “Vương gia đưa đến nói này là được, Lưu Ly tự vào phủ là được.”
Bách Lý Vân Tựu mới dừng bước lại, nhưng không có hé răng, chỉ là nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly không khỏi bật cười, “Xem trí nhớ này của Lưu Ly, Lưu Ly nói sai rồi, là Bách Lý Vân Tựu, không phải là Vương gia, đa tạ Vân Tựu cố ý tiễn Lưu Ly đoạn đường.”
Bạch Lưu Ly cười, một cách tự nhiên liền đem hai chữ “Bách Lý” cắt bớt đi, cạn tiếu nói ra hai chữ “Vân Tựu” Rơi xuống trong lòng Bách Lý Vân Tựu thật là êm tai.
Bạch Lưu Ly nói xong, nhìn Bách Lý Vân Tựu không có phản ứng, tâm trạng không khỏi cười một tiếng “Ngốc tử”, xoay người liền muốn vào phủ, nhưng khó khăn lắm xoay người thì bị Bách Lý Vân Tựu gọi lại, “Lưu Ly.”
“Vân Tựu còn có chuyện gì muốn cùng Lưu Ly nói?” Bạch Lưu Ly tâm trạng thở dài, ngốc tử này, tối nay thật đúng là nói nhiều.
“Để Thính Phong theo nàng hồi phủ.” Bách Lý Vân Tựu nói rất nghiêm túc, không có nửa điểm vị đạo cạn tiếu đùa giỡn, lúc nói chuyện, Thính Phong từ phía sau hắn đi tới phía sau Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly vốn là muốn cự tuyệt, nàng đường đường độc độc y, tuy rằng không có thân thủ kiếp trước, nhưng cũng không đến mức ngay cả mình đều không bảo vệ được, nhiên nàng nhớ tới lời của Bách Lý Vân Tựu nói với nàng, không có chối từ, chỉ khẽ gật đầu.
“Tự ngươi hồi phủ cũng cẩn thận chút.” Không có Thính Phong ở bên tương tùy, Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu chỉ có bốn người kiệu phu, lễ phép trả lời một câu, mặc dù nàng biết không ai tổn thương được hắn.
“Giờ tý tối mai, chờ ta đến thú nàng.” Tim đập của Bách Lý Vân Tựu có chút nhanh, bởi vì đây là đã nhiều ngày hắn tiễn nàng hồi phủ, lần đầu tiên nàng ôn tồn như thế cùng hắn nói, để chính hắn cũng cẩn thận chút, làm hắn không chút suy nghĩ liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nói xong liền lẳng lặng nhìn phản ứng của Bạch Lưu Ly.
“Hảo.” Bạch Lưu Ly mặt mày hơi cong, “Giờ tý ngày mai, Lưu Ly chờ Vân Tựu đến thú Lưu Ly.”
Có thể, gả cho ngốc tử này, cũng không có gì bất hảo.
Bạch Lưu Ly cuối cùng cũng không quay đầu lại vào Bạch phủ, Thính Phong hướng Bách Lý Vân Tựu hơi khom người, đi theo phía sau Bạch Lưu Ly vào Bạch phủ.
Thẳng đến đại môn của Bạch phủ hoàn toàn khép lại, Bách Lý Vân Tựu khom nửa người, vào nhuyễn kiệu.
Chỉ là trước khi hắn bước vào nhuyễn kiệu, chỉ thấy hắn lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt giơ cánh tay phải lên, ném cái gì thật nhỏ trên cây to sau tường cao hậu Bạch phủ, mới chậm rãi ngồi vào nhuyễn kiệu.
Nhuyễn kiệu nâng lên, chỉ thấy bốn kiệu phu tựa hồ không cần tốn nhiều sức liền nâng được kiệu lên, đêm tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, duy thấy bốn hắc y kiệu phu mang nhuyễn kiệu nhanh chóng lướt trên đường trong Tố thành.
Thẳng đến nhuyễn kiệu hoàn toàn ly khai phạm vi tường cao Bạch phủ có thể nhìn thấy, đồ Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi phất tay ném dưới cây lớn, tựa hồ có bóng đen lóe lên, rất nhanh lại biến mất.
Trong Bạch phủ, Bạch Lưu Ly vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng đi đến phương hướng dược các, hôm nay nàng, bắt đầu cuộc sống hàng ngày đều ở dược các, hầu như Bạch Lưu Ly sinh tiền đến chết đi không có đi qua chỗ này, cũng bởi vậy, hạ nhân càng bình thường nói đại tiểu thư như thay đổi hoàn toàn một dạng, thậm chí ngay cả Lưu Ly các cũng không đến.
Chỉ là, khie Bạch Lưu Ly mới chuyển đến phương hướng của dược các, phía sau của nàng truyền đến thanh âm ôn nhu êm tai như hoàng oanh như hoàng oanh, “Lưu Ly muội muội.”
Bạch Lưu Ly nghe tiếng nghỉ chân, xoay người, một thân ảnh vàng nhạt, dung mạo quốc sắc thiên hương, không phải là Bạch Trân Châu còn có thể là ai?
“Trân Châu tỷ tỷ đã trở về?” Nét mặt của Bạch Lưu Ly không có kinh ngạc, chỉ là hữu hảo mỉm cười, nga? Bạch Trân Châu đã trở về? Đúng như nàng suy nghĩ, hữu đại lao nhột không được nàng mấy ngày, bản lãnh thật không nhỏ.
“Đúng vậy muội muội, thái tử điện hạ tự mình đón tỷ tỷ hồi phủ, chỉ là hồi phủ thì thấy Hậu muội muội không ở trong phủ mà thôi.” Bạch Trân Châu nét mặt mỉm cười, kì thực trong lòng từ lâu muốn tiến đến lột da mặt hàm tiếu của Bạch Lưu Ly, Vũ Thế Nhiên tên ngu xuẩn kia, không chỉ có không có thành công loại bỏ Bạch Lưu Ly, còn liên lụy nàng ngây người vào ngày trong hữu đại lao như vậy! Để cho danh tiếng thật là tốt của nàng xuống dốc không phanh!
Nữ nhân đã làm ngụy chứng còn nhập qua đại lao, còn có người nào muốn ca tụng? Hơn nữa còn là vì ngoại nhân làm ngụy chứng muốn hại chết muội muội của mình, muốn đem tất cả của Bạch gia chiếm cho mình, thực sự là cùng cùng tên súc sinh kia một dạng tri nhân tri diện bất tri tâm, không biết tiếp theo nàng còn có thể làm ra chuyện gì! Người như vậy gả cho thái tử thực sự là bôi đen thái tử!
Đây là đầu đường cuối ngõ hôm nay thóa mạ Bạch Trân Châu, so với đại ác nữ Bạch Lưu Ly bọn họ đã từng thóa mạ còn phải khó nghe có hơn không kém, bởi vì chí ít Bạch Lưu Ly không có trang mô tác dạng, mà Bạch Trân Châu bất đồng, nàng từng mỹ danh tại ngoại, được bách tính Trạch quốc xem là “Đệ nhất giai nhân”, hôm nay đúng là để bách tính thấy được nàng trong ngoài không đồng nhất, làm sao có thể để cho bách tính từ trước đến nay chỉ biết là thêm mắm thêm muối không chửi rủa nàng.
Thậm chí còn có người nói, Bạch Trân Châu nếu không phải cùng thái tử điện hạ có hôn ước trong người, chỉ sợ đời này đến làm tiểu thiếp cũng không ai cần, thái tử điện hạ lòng dạ rộng lượng, còn chứa chấp không có vong ân phụ nghĩa như thế không có hối hôn, nếu không, hừ hừ.
Tích nhật người người ca tụng đệ nhất giai nhân, hôm nay cũng người người chỉ tay mắng bạch nhãn lang, Bạch gia dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy, nàng cư nhiên không biết báo đáp, lại còn muốn mưu đoạt của của Bạch gia, bạch nhãn lang!
Bạch Trân Châu Bạch Trân Châu, tuy rằng mặt ngoài vẫn là giai nhân mỹ lệ dịu dàng làm cho người khác muốn đông tích, kì thực từ lâu cùng trước nàng trở thành khác nhau một trời một vực.
Đây là kết quả Bạch Lưu Ly muốn thấy, cũng là nguyên nhân nàng không có vội vã tiễn Bạch Trân Châu đi tìm chết, nàng Bạch Trân Châu chết rất đơn giản, bất quá nàng Không làm vậy, nàng chính là muốn treo đem nàng như thế, chậm rãi đùa giỡn, nàng muốn nhìn, hảo tỷ tỷ của nàng còn có thể đùa giỡn ra kịch hay gì.
Bạch Trân Châu trèo càng cao, nàng là có thể để cho nàng rơi càng đau.
Thái tử? A! Nhiều hơn một Hạ Hầu Sâm, Bạch Trân Châu, ngươi có thể làm sao?
“Vậy tỷ tỷ chắc là mệt mỏi, tỷ tỷ liền trở về phòng nghỉ ngơi đi, muội muội ngày mai còn bận rộn, liền không cùng tỷ tỷ nhiều lời.” Bạch Lưu Ly nói xong, nhìn cũng không nhìn Bạch Trân Châu một mắt, tiếp tục đi đến dược các.
Kinh qua một chuyện Bạch Trân Châu nhập hữu đại lao, hạ nhân của Bạch phủ cũng đối với nàng có cái nhìn cải biến thật to, đến nỗi Bạch Lưu Ly lúc này đối với Bạch Trân Châu thái độ ôn hoà như vậy cũng không có giống như trước dưới đáy lòng vì Bạch Trân Châu tổn thương bởi bất công, chẳng những như vậy, thậm chí còn cảm thấy Bạch Lưu Ly dùng thái độ này đối với người muốn đưa nàng vào lao ngục như vậy đã coi như là tốt.
Hạ nhân của Bạch phủ tuy rằng nét mặt không có biểu hiện ra cái nhìn đối với Bạch Trân Châu, lại nói không ít lời, nói đại tiểu thư trước cắt đứt kế nhiệm lễ của Trân Châu tiểu thư, cùng với trên tay Trân Châu tiểu thư thu hồi một chút quyền lợi công việc chưởng quản trong phủ, nghĩ đến tất là đã nhận ra lòng bất chính của Trân Châu tiểu thư, còn có Lan nhi chết đi cùng đại quản sự Bạch Lực, Lan nhi trước khi chết từng muốn nói điều gì, nhưng là bị Bạch Lực giết chết, vậy lời còn chưa nói ra, hôm nay nghĩ đến có thể là lời có tổn hại danh tiếng của Trân Châu tiểu thư, nên Bạch Lực vẫn rất nghe lời Trân Châu tiểu thư vì danh tiếng cùng địa vị củaTrân Châu tiểu thư, có lẽ nói bị Trân Châu tiểu thư sai sử, một đao giết Lan nhi!
Bọn hạ nhân càng nghĩ càng rộng, càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Trân Châu so với Bạch Lưu Ly còn đáng sợ hơn, dù sao bọn họ thật thật biết Bạch Lưu Ly là một người thế nào, mà Bạch Trân Châu, bọn họ hoàn toàn không biết!
“Muội muội!” Bạch Trân Châu như trước gọi lại Bạch Lưu Ly, thậm chí chạy chậm tiến lên chắn phía trước Bạch Lưu Ly, sâu nhíu mày biểu hiện ra nhất phó ưu thương đến chọc người yêu thương, “Muội muội, tỷ tỷ biết muội muội oán tỷ tỷ, thế nhưng tỷ tỷ cũng hối hận bản thân sao hồ đồ vậy, thấy một bóng người liền cảm giác là muội muội, mong rằng muội muội có thể tha thứ tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Bạch Trân Châu còn chưa có nói xong liền bị Bạch Lưu Ly cắt đứt, tuy là cạn tiếu, thanh âm cũng lạnh lẽo nói: “Tỷ tỷ bất quá theo bản thân đã thấy ăn ngay nói thật mà thôi, không có địa phương nào có lỗi với Lưu Ly, chỉ cần tỷ tỷ cảm thấy đúng, đó chính là đúng.”
Bạch Lưu Ly lạnh lùng nhìn đôi mắt xinh đẹp của Bạch Trân Châu, chỉ thấy Bạch Trân Châu xấu hổ mím môi, tựa hồ kinh qua một phen đấu tranh tư tưởng, mới từ trong tay áo lấy ra một dạng vật gì đưa cho Bạch Lưu Ly, là một túi gấm lớn chừng nửa lòng bàn tay, nhất phó ân cần nói: “Đây là túi gấm trước đó vài ngày tỷ tỷ may xong, bên trong có bùa hộ mệnh tỷ tỷ vì muội muội cầu được, muội muội ngày mai liền phải xuất giá, tài vật chút loại gì đó chỉ sợ muội muội cũng không cần tỷ tỷ chuẩn bị, chỉ là túi gấm này là tâm ý của tỷ tỷ, mong rằng muội muội nhận lấy.”
Thời gian Bạch Trân Châu nói những lời này giả bộ rất thật, một đôi mắt xinh đẹp như biết nói, mặc dù không có nói rõ, cũng có thể cho người nhìn ra được trong ánh mắt nàng có thân thiết đối với cô muội muội Bạch Lưu Ly này cùng đối với việc nàng xuất giá là không muốn, nếu là không có chuyện mấy ngày trước đây phát sinh qua, người bên ngoài nhất định sẽ vì nàng cảm thấy đối đãi với Bạch Lưu Ly như thế là rất không đáng, thế nhưng hôm nay, ai biết biểu hiện như vậy của nàng thật hay là giả.
Nhiên, mặc dù Bạch Trân Châu trang làm ra một bộ dáng dấp ôn nhu ân cần, Bạch Lưu Ly không có giơ tay lên tiếp nhận túi gấm nàng đưa tới, chỉ là giơ giơ khóe miệng lên, hoàn toàn không thèm để ý bên cạnh còn có người bên ngoài ở đây, thanh âm không nhẹ lại đủ để lệnh người quanh thân nghe được: “Tỷ tỷ đem túi gấm này, muội muội không dám thu, tỷ tỷ vẫn là tự mình giữ đi, muội muội cảm thấy, tỷ tỷ so với muội muội càng cần nữa hương nang hộ thân hơn.”
Sắc mặt Bạch Trân Châu cứng đờ, chỉ nghe Bạch Lưu Ly tiếp tục nói: “Còn có, hương nang này tỷ tỷ là muốn đưa cho muội muội, hay là mu0ốn để muội thay đưa cho Vân Tựu trong đại lao?”
Bạch Lưu Ly nói xong, không có thưởng thức dáng dấp Bạch Trân Châu cắn đến môi dưới gần như thấm huyết, xoay người liền đi, lần này, Bạch Trân Châu không có kêu nữa nàng cimhx không có chắn trước mặt nàng ngăn cản đường đi của nàng, nhãn thần Thính Phong lạnh lùng nhìn Bạch Trân Châu một mắt, trong mắt không hề dịch chán ghét hiện lên, sau đó xoay người theo Bạch Lưu Ly đi.
Hương nang này tỷ tỷ là muốn đưa cho muội muội, hay là mu0ốn để muội thay đưa cho Vân Tựu trong đại lao? Vân Tựu là tên của quỷ Vương gia, mà túi gấm hộ thân trong tay Trân Châu tiểu thư, không phải là đưa cho đại tiểu thư, mà là muốn đưa cho Quỷ Vương gia? Nhưng Quỷ Vương gia đêm mai liền thành hôn với đại tiểu thư, lập tức chính là phu lang của đại tiểu thư, nghe giọng của đại tiểu thư rất không thiện, ánh mắt nhìn Trân Châu tiểu thư rất không thiện, không chỉ có là bởi vì Trân Châu tiểu thư làm ngụy chứng, còn như là ánh mắt của chính thất đang nhìn một thiếp thất.
Lẽ nào, lẽ nào…?
Có thị nữ len lén liếc thân ảnh của Bạch Trân Châu một mắt, rất nhanh lại cúi đầu, không tự chủ được hung hăng nuốt hớp nước bọt, không dám lại tiếp tục đi nữa.
Mà Bạch Trân Châu, đang nghe Bạch Lưu Ly một cách tự nhiên nói ra hai chữ “Vân Tựu”, tay cầm túi gấm không khỏi nắm chặt, đem túi gấm chăm chú nhéo vào trong lòng bàn tay, tại chỗ nhìn chằm chằm phương hướng ly khai của Bạch Lưu Ly một lúc lâu, không nói một lời xoay người đi đến viện các của nàng.
Khi nàng đi trở về viện các của nàng, đem tay cầm túi gấm mở ra, nguyên bản túi gấm toàn tâm toàn ý lúc này đã hoàn toàn xẹp, thậm chí có thể tinh tường thấy dưới đáy túi gấm có lỗ hổng, nứt ra đường chỉ, hiển nhiên là bị xé rách.
Sắc mặt của Bạch Trân Châu lạnh như sương lạnh, bình hạ nhân tùy thị, vào phòng.
Nhiên nàng mới trở tay đóng cửa phòng lại, liền nhận thấy được trắc phòng có tiếng động rất nhỏ, chỉ thấy nét mặt của nàng không có chút cảnh giác đề phòng nào, trái lại chậm rãi đi đến trắc phòng.
Lúc này ngọn đèn trong trắc phòng được chỉnh đến rất nhỏ rất nhỏ, vốn nên khuê phòng nữ tử không người, lúc này một danh hắc y nam tử ngồi, chính là nam tử trước đó vài ngày đã cứu Bạch Trân Châu, nam tử nghe được động tĩnh cũng không đi vội vã đi, mà là lẳng lặng ngồi ở bên bàn tròn, giương mắt nhìn về phía Bạch Trân Châu đi vào trắc phòng, ngũ chỉ tay phải đang lúc thưởng thức lá trúc, nếu là nhìn kỹ, còn có thể tinh tường thấy đầu ngón tay của hắn rõ ràng có vết thương thật nhỏ bị vật cấp tốc bay qua cắt.
Thấy Bạch Trân Châu tiến đến, nam tử như ở nhà mình giống nhau chậm rãi nói: “Nếu muốn nghĩ như vậy để cho nàng chết, trực tiếp một đao giải quyết nàng không phải gọn gàng dứt khoát?” Dù sao cũng liên lụy tính mạng của ngươi mà thôi.”
Bạch Trân Châu không có lên tiếng trả lời, chỉ là đi tới bên bàn tròn chỗ nam tử, ba một tiếng đem túi gấm cầm trong tay bỏ lên trên bàn, lực đạo to lớn chấn đắc đến cả bàn đều chấn hoảng, có thể thấy được tức giận trong lòng nàng có bao nhiêu thịnh.
Nam tử nhàn nhạt nhàn nhạt túi gấm bị Bạch Trân Châu xé rách một mắt, nhãn thần ảm ảm, nói: “Từ lúc trong lao ngục ra cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn gặp hắn, như ngươi vậy sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn mà thôi.”
“Chuyện của ta không cần ngươi tới quản.” Thanh âm thanh âm băng lãnh, nét mặt biểu tình càng băng lãnh đến hàn hàn như mùa đông, “Đến tìm ta có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, chính là tới nhìn ngươi một cái xem có đánh nhau cùng Bạch Lưu Ly không mà thôi, xem ra ta đã đoán sai.” Nam tử ăn ngay nói thật.
Bạch Trân Châu bình tĩnh nhìn nam tử chỉ chốc lát, mới chậm rãi nói: “Đa tạ ngươi cứu ta.”
“Không phải là ta cứu ngươi, ta bất quá là thay ngươi tặng một câu nói cho thái tử phủ mà thôi, kế tiếp ngươi liền chờ làm tân nương đi.” Nam tử mặt không thay đổi, “Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ đồ thái tử mong muốn, bất quá một khi cùng thái tử phủ nhấc lên quan hệ, liền không có đạo lý toàn thân trở ra, như vậy ngươi còn muốn nhảy xuống?”
“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cho là ta không nhảy xuống còn có thể làm sao?” Bạch Trân Châu đưa qua chén trà trên bàn, vì nam tử châm một ly nước trong mang theo một chút ôn độ, chuyển qua trước mặt nam tử sau lại tự vì mình châm một ly, nhìn cái bóng của bản thân hoảng động trong ly, lạnh lùng cười, độ lệch trọng tâm câu chuyện, “Vũ Thế Nhiên tên ngu xuẩn kia, thật đã chết rồi?”
Trong hữu đại lao, nàng liền nghe được tin tức Vũ Thế Nhiên bị xử trảm, khiếp sợ hơn liền là có chút bất năng tin tưởng, chết thì tốt, nếu là chưa chết…
“Trong mắt thế nhân, hắn đích xác là chết.” Nam tử đưa qua nước Bạch Trân Châu đưa tới, nhưng chỉ là cái chén, không có uống.
(Luna: Trời ơi, còn sống kìa. Ghê quá)
“Nói như thế nào?” Bạch Trân Châu hơi nhíu mày.
“Bởi vì hắn lúc này, nói vậy không hề trên đường đến địa phủ, mà là bị khóa ở Vân vương phủ một chỗ thế nhân không biết.” Đêm hôm đó, hắn mặc dù chính mắt thấy Vũ Thế Nhiên thân thủ phân gia máu tươi tại chỗ, nhiên hắn biết người bị trảm thủ ở trước mặt mọi người, cũng không phải là Vũ Thế Nhiên, mà là kẻ chết thay của Vũ Thế Nhiên mà thôi.
(Luna: Ghê quá đi)
Hắn biết, là bởi vì hắn biết Tào công công sẽ không để cho Vũ Thế Nhiên một người không chỉ có vô dụng đối với người kia thậm chí còn thậm chí còn người kia tồn tại ở đây, hắn đi vào hữu đại lao đụng vào Bách Lý Vân Tựu đêm đó, hắn đó là người vì hai nhiệm vụ mà đến, nhất là đem Vũ Thế Nhiên từ hữu đại lao cứu ra, hai đó là, nếu là nhiệm vụ thất bại, liền phải nghĩ biện pháp thời khắc này đem Vũ Thế Nhiên dồn vào tử địa.
Mặc dù hắn không biết Tào công công dùng biện pháp gì hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn biết, trước khi Vũ Thế Nhiên lần thứ hai lên công đường, tất nhiên đã chết ở hữu đại lao, người xuất hiện lần nữa ở công đường vài bị xử trảm, tuyệt không thể nào là Vũ Thế Nhiên!
Mà “Vũ Thế Nhiên” Như trước trải qua thẩm lí và phán quyết hành hình xong mới từ trong mắt thế nhân tiêu thất, liền chứng minh có người làm cái gì, mà người này tuyệt không thể nào là người khác, mà là Bách Lý Vân Tựu người cuối cùng từng có tiếp xúc qua Vũ Thế Nhiên!
Bất quá nhìn dáng dấp của Tào công công vẫn chưa hiện ra bất an, trong này còn có vấn đề gì hắn không có nghĩ tới?
“Vân vương phủ?” Bạch Trân Châu đem mi tâm túc càng chặt hơn.
“A, rất bất khả tư nghị phải không?” Nam tử khẽ cười một tiếng, “Thế nhân cho rằng Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu là một Vương gia phế vật vô dụng, lại có mấy người biết, nếu nói phía sau phế vật có bí mật cùng thân phận không muốn người biết.”
Nếu không có như vậy, Hạ Hầu Sâm tuyệt không xem hắn là cái đinh trong mắt, Tào công công cũng sẽ không ở trước mặt hắn biểu hiện tất cung tất kính, mà sau lưng của hắn đến tột cùng có thân phận như thế nào, hắn cho tới nay chưa tra ra.
“Được, ngươi đã không muốn thấy ta, ta đây liền đi.” Nam tử đem cái chén chưa uống qua một ngụm buông xuống, vỗ nhẹ nhẹ nếp uốn trên y sam, đi tới bên cửa sổ, thời gian để tay lên song mộc quay đầu lại nhìn Bạch Trân Châu một mắt, “Ngày mai không nên tùy tiện xuất thủ, có người so với ngươi còn muốn hủy hôn sự này của bọn họ.”
“Không nên quá nhớ ta.” Nam tử nói xong, đẩy cửa sổ ra trong nháy mắt cũng không thấy bóng người, duy nghe có tiếng gió thổi qua ngoài cửa sổ.
Trên bàn hỏa quang vốn là hơi yếu vì gió run lên, cuối cùng sức gió từ cửa sổ tràn vào, tắt, trắc phòng trong nháy mắt lâm vào trong bóng tối.
Bạch Trân Châu ngồi bất động trên ghế, thân thể hoàn toàn ẩn trong bóng tối, nhiên hắc ám nhưng không có che lại ngoan tuyệt trong mắt nàng.
Ngày mai giờ hợi, trước cửa Vân vương phủ.
Trước cửa Vân vương phủ luôn luôn đen như mực lúc này một mảnh hồng quang, trước cửa hai bên còn đứng có gia đinh trên lưng quấn quít lấy hồng lăng, Mục Chiểu mặc một kiện cẩm bào ám hồng xuống xe ngựa vung khai chiết phiến trong tay, nhìn đại môn Vân vương đại hồng đăng lung cùng với biên hoa hồng lăng, tấm tắc bình luận: “Tấm tắc, đã bao nhiêu năm, Quỷ Vương phủ đen như mực này rốt cục cũng có chút nhan sắc khác, khoan hãy nói, treo thứ đồ này, đứng mấy người này, thật là có có chút không khí vui mừng, ngươi nói đúng không Đồng Nhai?”
Đồng Nhai đi theo sau lưng Mục Chiểu nào dám nào dám Quỷ Vương phủ vài lần, dù cho treo có vui mừng hơn thì thế nào, có ai buổi khuya nghênh thân! Quỷ mới đêm khuya thú thân! Hắn hắn hắn, hắn cũng không muốn cùng quỷ phủ giao tiếp!
Đồng Nhai không lên tiếng, Mục Chiểu cũng không thèm để ý, xoay người dùng chiết phiến trong tay một chút một chút gõ đầu của Đồng Nhai nói: “Được, tiểu gia ta tìm ngươi tuỳ tùng nhát gan sợ chết như thế, vậy ngây ngô ở trong xe ngựa chờ tiểu gia đi, nếu vẫn là còn sợ, trước hết cút hồi phủ đi, chậm chút nhớ kỹ đến đón ra là được.”
Mục Chiểu một bên gõ đầu của Đồng Nhai, Đồng Nhai một bên dùng hai tay bưng đầu của mình, Mục Chiểu giao phó xong, nghênh ngang đi vào Vân vương phủ.
Đồng Nhai Đồng Nhai ở bên ngoài phủ nhìn thân ảnh của Mục Chiểu biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới