Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 109: Ước Định Của Lưu Ly Cùng Vân Tựu


trước sau

CHƯƠNG 109: ƯỚC ĐỊNH CỦA LƯU LY CÙNG VÂN TỰU
Editor: Luna Huang
Một con hải đông thanh dắc sắc kêu lệ từ không trung gào thét đến trong đình, tốc độ cực nhanh lá khô xung quanh đình bị cuốn lên, chỉ thấy hình thể nó cực đại, mỏ sắc lợi trảo, thẳng hướng Tiêu An Tâm vọt tới.
Hải đông thanh của Bách Lý Vân Tựu? Bạch Lưu Ly tuy chỉ ở trạng nguyên phủ gặp qua con hải đông thanh thượng phẩm này một lần, cũng đã nhớ kỹ động vật này rất có linh tính, tuy rằng tuyệt tình châm trên tay nàng có thể để cho có thể để cho nó tức khắc dừng công kích, nhưng nàng cũng không nỡ thương một con động vật cực có linh tính như vậy, chỉ theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay của Tiêu An Tâm tách lợi tập của Hắc Vũ, vốn muốn giật lại Tiêu An Tâm để tránh lợi trảo của Hắc Vũ, nhưng là bị Tiêu An Tâm nhẹ nhàng đẩy, kéo nàng lái đến bên hông, sau đó cấp tốc chuyển động xe đẩy đối mặt mình với Hắc Vũ phi phác mà đến.
Bất luận là ai, động tác đều nhanh đến như điện quang hỏa thạch, Tiêu An Tâm không né không tránh, thậm chí không thấy nét mặt hắn có chút vẻ kinh hoàng nào, chỉ thấy hắn đặt hai tay ở ghế cố sức kéo tay ghế, mấy cây ngân châm thật nhỏ tức khắc từ bắn ra, ghế đúng là ám khí ám cách!
Ngân châm bắn ra không có vào trúng cánh của Hắc Vũ chỉ thấy cánh nó gần tới gần trên mặt Tiêu An Tâm run lên, cũng không có xoay người bay đi, mà là giơ móng vuốt sắc nhọn lên tiếp tục chộp tới trên mặt của Tiêu An Tâm!
Bỗng nhiên, một cái hưởng từ gấp khúc trên đường nhỏ gần đình truyền đến, Hắc Vũ cấp tốc một cái xoay người bay đến phương hướng âm vang, chỉ thấy trên đường nhỏ đứng một người, một thân hắc bào, mặt mang mặt nạ mặt đen hồng, không phải là Bách Lý Vân Tựu còn có thể là ai.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vươn cánh tay trái của mình ra, Hắc Vũ tức khắc đậu trên cánh tay trái của hắn, tiện đà vùi đầu vào trong cánh, dùng mỏ nhọn một chút một chút gãi địa phương ngân châm không có đâm được.
Bách Lý Vân Tựu nâng tay phải lên nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng Hắc Vũ, chậm rãi đi tới đình, vừa đi vừa lãnh lãnh đạm đạm nói: “Tiêu thiếu công tử thế nào có hứng thú đến ngồi địa phương bổn vương thường cùng Lưu Ly ngồi lúc rảnh rỗi?”
Nhãn thần của Tiêu An Tâm động, tiện đà ôn hòa nói: “Tại hạ Tiêu An Tâm gặp qua Vân vương gia.”
“Bổn vương mới vừa rồi qua đây, thấy thị nữ của Tiêu thiếu công tử đang vội tìm kiếm thiếu công tử khắp nơi, thiếu công tử còn muốn tiếp tục cùng bổn vương còn có Lưu Ly ngồi ở chỗ này, hay mang theo thị nữ của ngươi hồi phủ?” Bách Lý Vân Tựu nói là ‘Mang theo thị nữ của ngươi hồi phủ’, mà không phải ‘để thị nữ của ngươi đến hầu’, trong lời nói vị đạo trục khách rất rõ ràng, tuy nói vậy ở Bạch phủ có loại vị đạo vượt quá thân phận, nhiên từ trong miệng hắn nói ra cũng quá bình thường, tựa như nơi này không phải là Bạch phủ, mà Vân vương phủ là của hắn, có lẽ nghiễm nhiên đã đem Bạch phủ cho rằng ‘nhà’ của hắn.
Bạch Lưu Ly không nói gì thêm, tựa như chấp nhận lời của Bách Lý Vân Tựu, vừa lúc nàng không biết cùng Tiêu An Tâm làm sao nói tiếp chủ đề lúc nãy, nếu có thể để hắn hồi Tiêu phủ là tốt nhất.
“Nếu Quân Mi đang tìm tại hạ, tại hạ liền không tiện lưu lại lâu.” Tiêu An Tâm chuyển động xe đẩy xoay người hướng Bạch Lưu Ly ôm quyền chắp tay, cùng lúc đó, Quân Mi dưới sự hướng dẫn của thị nữ Bạch phủ dọc theo đường nhỏ cấp cấp đi tới bên đình, Tiêu An Tâm ôn ôn cười với Bạch Lưu Ly “Bạch gia chủ, hôm nay có nhiều quấy rối, liền đi đầu cáo từ.”

“Có cần Lưu Ly tiễn Tiêu thiếu công tử một đoạn đường?” Bạch Lưu Ly liếc nhìn Quân Mi cấp thiết một mắt, khách khí nói.
“Đa tạ Bạch gia chủ, không cần, thị nữ của quý phủ tiễn tại hạ xuất phủ là được.” Tiêu An Tâm khước từ hảo ý khách khí của Bạch Lưu Ly.
“Đã như vậy, Lưu Ly không tiện tương tống.” Bạch Lưu Ly nói, nhìn về phía thị nữ đưa Quân Mi đến đây vẫn cúi đầu không dám ngẩng đầu, “Thay ta tiễn thiếu công tử một đoạn đường.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Hai chân của thị nữ có chút run, bởi vì nàng ngay trong tầm mắt của Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu!
Quỷ Vương gia không phải là chỉ đi lại vào buổi tối thôi sao? Vì sao gần đây luôn luôn xuất hiện vào ban ngày? Đây, đây là muốn hại chết người sao?
Tiêu An Tâm ôn nhu nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, được Quân Mi đẩy hắn ly khai.
“Vương gia hôm nay thế nào rảnh rỗi xuất hiện vào ban ngày?” Tiêu An Tâm đi rồi, Bạch Lưu Ly mới nhìn Bách Lý Vân Tựu bên cạnh nàng hỏi.
Nhưng mà Bách Lý Vân Tựu không trả lời vấn đề của nàng, mà là hơi cúi đầu nhìn về phía Hắc Vũ trên cánh tay trái của hắn, lấy tay một chút một chút vuốt lưng của nó, một lát mới nói: “Nó bị thương, tới dược các của nàng đi.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, không có nhìn Bạch Lưu Ly, cũng không có đợi trả lời của nàng, nhấc chân liền thẳng đi đến phương hướng của dược các, Bạch Lưu Ly nghĩ đến ngân châm trong cánh của Hắc Vũ, hơi ninh ninh mi, không có trách cứ vô lễ của Bách Lý Vân Tựu, cũng nhấc chân đi theo cước bộ của hắn.
Bước chân của Bách Lý Vân Tựu rất nhanh, gần như rất gấp, Bạch Lưu Ly còn chưa từng thấy qua hắn xuất hiện thái độ lo lắng, mặc dù nhìn không thấy thần tình trên mặt hắn, nhưng từ bước chân nhanh của hắn đã trọn nhìn ra được cấp thiết trong lòng hắn, nhiên hắn phản ứng như thế lại là vì một con hải đông thanh, mà không phải là một người.
Tựa hồ trong mắt hắn, con đông đông thanh thượng phẩm này càng giống như một người.
Nhưng mà đến dược các, chuyện thứ nhất Bách Lý Vân Tựu làm cũng không phải để Bạch Lưu Ly thay Hắc Vũ kiểm tra thương trên cánh, mà là mệnh Thính Phong theo hắn mà đến vào trong viện lấy nước đặt trên bàn, đặt Hắc Vũ lên ghế xong, đưa tay ra chỗ Bạch Lưu Ly, thanh âm thản nhiên nói: “Cho ta mượn khăn của nàng dùng một chút.”
“Ngươi dùng khăn của nữ nhân làm gì?” Bạch Lưu Ly nhìn cái tay đầy chai sạn trước mặt, nhíu mày, chỉ cảm thấy Bách Lý Vân Tựu hôm nay có chút bất đại đối kính với nàng, nghĩ đến là bởi vì Tiêu An Tâm xuất hiện ở trong phủ, nàng nhớ kỹ lần trước ở trong xe ngựa hắn tức giận, mỗi khi nhớ tới cảm thấy buồn cười, không biết lần này hắn lại muốn cái gì.

“Không nỡ?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nâng lên.
“Đây cũng không phải.” Bạch Lưu Ly đột nhiên cảm giác được bản thân tựa hồ cùng ngốc tử thỉnh thoảng vờ ngớ ngẩn này so do, đáy lòng tự giễu một tiếng, từ trong vạt áo lấy ra khăn đưa cho Bách Lý Vân Tựu, một cái khăn thôi mà, nàng cũng không có không nỡ.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu tiếp nhận khăn, ném vào trong chậu thấm ướt, vắt khô xong vừa nhìn về phía Bạch Lưu Ly, vẫn như cũ hướng nàng đưa tay trái ra, nói: “Tay.”
Khóe mắt của khóe mắt run lên, giơ tay lên, cũng không chiếu ý tứ của Bách Lý Vân Tựu đem tay của mình đưa cho hắn, mà là hung hăng đánh một cái vào trong lòng bàn tay dày rộng của hắn, bất quá động tác của nàng nhanh, động tác của Bách Lý Vân Tựu so với nàng còn nhanh hơn, lúc nàng định thu tay về thì cấp tốc cầm tay của nàng, kéo đến trước mặt mình, Bạch Lưu Ly không có phản cảm thu tay về, mà là mặc bàn tay to thô của hắn cầm lấy tay của mình, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngươi cho ta là chó nhỏ? Nói tay liền vươn tay?”
Bách Lý Vân Tựu không để ý đến nàng, chỉ là đưa khăn đã ngâm nước đến trên tay nàng, sau đó lau từ lòng bàn tay mu bàn tay phản phản phục phục hết cả hai tay của nàng, tựa như trên tay của nàng có đồ bẩn gì vậy?
Bạch Lưu Ly nhìn lòng bàn tay mu bàn tay của mình đều bị Bách Lý Vân Tựu chà đến đỏ bừng vẫn còn không thấy hắn ngừng tay, không khỏi mạnh rút tay về, trầm giọng cả giận nói: “Bách Lý Vân Tựu, cảm tình đây không phải là tay ngươi, ngươi không đau đúng không?”
Ai biết nàng rút mạnh tay, Bách Lý Vân Tựu cũng nắm chặt tay, căn bản cũng không cho nàng cơ hội thu hồi tay, như vậy liền cũng coi như thôi, vì phòng nàng hất chậu nước, hắn đúng là lấy luôn tay kia của nàng, để vào tay hắn tiếp tục lau.
“…” Bạch Lưu Ly cảm thấy nam nhân trước mắt này chẳng biết lúc nào sẽ phạm sỏa đây là bướng bỉnh phạm thượng, loại thời điểm này nàng nên gánh không nỗi hắn, liền chịu đựng đau, lại vẫn không thể lý giải, “Bách Lý Vân Tựu, ngày hôm nay ngươi điên rồi có đúng hay không?”
Qua một lúc lâu, mới nghe Bách Lý Vân Tựu cơ hồ là dùng mũi hừ ra một chữ, “Bẩn.”
“Vậy ngươi chà có sạch không?” Bạch Lưu Ly nao nao, sau đó khinh cười ra tiếng, cảm tình hắn là

ngại Tiêu An Tâm mới vừa rồi cầm tay nàng, mặc dù là thời gian cực ngắn, bởi vì tay của hắn vừa mới chạm vào mu bàn tay nàng, hải đông thanh liền gào thét bay tới.
Bách Lý Vân Tựu thả khăn vào chậu, cầm hai tay của Bạch Lưu Ly thật chặt nhìn từ mu bàn tay lại nhìn lòng bàn tay, xác định sạch sẽ như tiêu chuẩn trong lòng hắn mới “Ân” Một tiếng, Bạch Lưu Ly lúc này mới muốn thu tay về, Bách Lý Vân Tựu lại không buông tay, “Đừng nóng vội.”

Giữa lúc Bạch Lưu Ly muốn mắng hắn, Bách Lý Vân Tựu lại để hai tay nàng vào chậu nước, nước chưa tới mu bàn tay, nước vốn là lạnh như băng, lại vì hai tay của nàng bị Bách Lý Vân Tựu sát đến đỏ bừng đến đỏ bừng mà lạnh lẽo thoải mái, lệnh nàng không khỏi ngước mắt nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu.
Nàng xác thực không ghét hắn, cũng không ghét hắn tới gần nàng, có lúc thậm chí cảm thấy cùng hắn cùng một chỗ an tâm cùng hài lòng cực nhiều, nàng không xác định đây có phải là hảo cảm hay không, nàng nghĩ có lẽ là phải, bằng không nàng luôn luôn vô cảm với nam nhân sao để hắn lần lượt nắm tay của mình, thậm chí hắn chà xát tay nàng như vậy nàng cũng không tức giận.
Hắn cho nàng cảm giác không giống Tiêu An Tâm cho nàng, hắn lạnh lùng tựa hồ lại mang một vị thoát bướng bỉnh của trẻ con, có lúc cử động không giải thích được luôn có thể kích thích ôn hòa tuyến trong đáy lòng nàng, Tiêu An Tâm ôn nhu, cho người cảm giác tựa như một ly nước ấm, ở chung rất thư thái, rất có một loại cảm giác quen thuộc như lão bằng hữu, có thể chính là bởi vì cho nàng cảm giác qua quen thuộc, đến nỗi nàng đối với hắn không có sinh ra tình cảm khác nữa.
Mới vừa rồi Tiêu An Tâm không có nghe nàng nói hết lời, hắn cùng với Bách Lý Vân Tựu trong lòng nàng là cùng một tuyến, nhưng lại bất đồng, cụ thể nói nào bất đồng mặc dù nàng nói không được, nhưng chí ít lúc đang đối mặt với Bách Lý Vân Tựu thì so với đối mặt Tiêu An Tâm tùy tâm hơn, chí ít lúc Bách Lý Vân Tựu nắm tay nàng thì nàng là cảm thấy nhàn nhạt ấm áp mà không phải phản cảm muốn rút tay về, mà Tiêu An Tâm nắm tay nàng, nàng theo bản năng muốn rút tay về, tại sao lại như vậy, cuối cùng là cảm giác bất đồng.
Bách Lý Vân Tựu là nam nhân nàng đã chọn, nếu đã chọn rồi, nàng sẽ không hối hận sẽ không đổi nữa, hơn nữa, nàng tựa hồ đã quen của hắn bên cạnh, nàng không muốn giữa đường đổi một nam nhân khác, cũng không muốn đổi nữa.
Bách Lý Vân Tựu, nàng sẽ thử hiểu hắn.
Bách Lý Vân Tựu ngâm tay của Bạch Lưu Ly ở trong nước một lúc lâu, mới lấy tay của mình ra, vẫy vẫy nước trên tay ôm Hắc Vũ vẫn rúc đầu, tiếp tục nhẹ vỗ về lông trên lưng nó.
Bạch Lưu Ly cũng lấy tay ra khỏi nước, dùng khăn nhỏ lau khô nước trên tay, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Vân Tựu, khép lại hai chân, hướng Bách Lý Vân Tựu vươn hai tay, nhìn Hắc Vũ trên đùi hắn nói: “Ta xem một chút?”
Bách Lý Vân Tựu không chần chờ, đem Hắc Vũ bỏ vào trên đùi của nàng, hình thể của Hắc Vũ rất lớn, trên người Bách Lý Vân Tựu lại không phát giác bao nhiêu, nhưng vừa để xuống trên đùi Bạch Lưu Ly liền có vẻ lớn, Bạch Lưu Ly cũng không giác có hắn, như đối đãi một bệnh nhân vậy cẩn thận mở lông trên cánh Hắc Vũ ra, kiểm tra địa phương bị ngân châm của nó.
Có lẽ là đụng phải chỗ đau, Hắc Vũ mạnh hất cánh, vung móng vuốt lên liền muốn trảo đến mặt của Bạch Lưu Ly, nhưng bị Bách Lý Vân Tựu ngăn lại trước, ôn nhu lại nghiêm nghị quát dẹp đường: “Hắc Vũ đừng nhúc nhích! Để Lưu Ly vì ngươi xem vết thương.”
Nghe được thanh âm của chủ nhâ, con ngươi của Hắc Vũ vòng vo lợi hại chuyển, chậm rãi thu hồi cánh, lại an tĩnh núp ở trên đùi Bạch Lưu Ly, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu đưa tay vỗ về lông trên lưng nó, ôn nhu dụ dỗ nói: “Hắc Vũ hảo hài tử, an tĩnh chút, rất nhanh thì không sao.”
Hắc Vũ nghiêng đầu qua chỗ khác dùng mỏ mổ mổ mu bàn tay của Bách Lý Vân Tựu, trong cổ họng phát sinh thanh âm lẩm bẩm, hình như đang cùng Bách Lý Vân Tựu làm nũng, Bách Lý Vân Tựu gãi gãi cằm nó, ôn hòa nói, “Hảo hài tử, nghe lời.”
Bạch Lưu Ly nhìn cử động ôn nhu của Bách Lý Vân Tựu, hắn thanh âm ôn nhu của hắn, một bên thay Hắc Vũ kiểm tra vết thương một bên nói: “Con hải đông thanh này gọi Hắc Vũ?”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lên tiếng.
“Nó đối với ngươi rất trọng yếu?” Nếu không phải quan trọng, hắn sẽ không cho nó ôn nhu quan tâm như vậy, tựa như…. Sợ nó lại đột nhiên biến mất vậy.

“Ân.” Bách Lý Vân Tựu lại chỉ là lên tiếng, Bạch Lưu Ly không có hỏi lại cái gì, chỉ là ôm Hắc Vũ vên bàn trong phòng, tiểu tâm dực dực thay nó lấy ngân châm trên cánh ra, ngân châm không có độc, chỉ là thương tổn tới cần tĩnh dưỡng, tạm thời không thể tùy ý bay.
Bạch Lưu Ly lại trầm trầm ôm Hắc Vũ ra ngoài cho Bách Lý Vân Tựu, lại phát hiện Bách Lý Vân Tựu chẳng biết lúc nào ngồi xuống buồng trong, hơn nữa còn là ngồi ở trên giường hẹp của nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ từ lúc nàng ôm Hắc Vũ vào phòng hắn vẫn luôn nhìn nàng.
Bên tay hắn, mặt nạ hắc diện hồng nha được hắn gỡ xuống đặt lên bàn, hắn tựa hồ đã thành thói quen trước mặt nàng không mang mặt nạ, cũng chỉ là ở trước mặt nàng mà thôi.
Bạch Lưu Ly không có đuổi Bách Lý Vân Tựu ra ngoài, chỉ là đem Hắc Vũ uể oải không phấn chấn đặt lên trên đùi hắn, nghĩ nàng mới vừa rồi hỏi hắn, nói: “Không sao, tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
“Đa tạ.” Bách Lý Vân Tựu cụp mắt, nhìn Hắc Vũ co lại thành một đoàn trên đùi mình, một lát sau mới chậm rãi nói, “Hắc Vũ đã cứu ta một mạng, cùng ta vượt qua ngày tối tăm nhất trong đời ta, nếu là không có Hắc Vũ, chỉ sợ ta đã sớm chết rồi.”
Chết ở trong sơn cốc rừng rậm che trời nhiều loại hoa như biển kia rồi.
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất thấp, cũng rất nhẹ, hắn đang cùng nàng nói là Hắc Vũ quan trọng đối với hắn, Bạch Lưu Ly nhìn má trái đầy ấn ký của hắn, cảm thấy sau lưng của hắn có một cố sự cực kỳ thâm trầm.
“Bách Lý Vân Tựu, có thể hay không nói cho ta biết, ấn ký trên mặt trái của ngươi đến tột cùng là thế nào?” Nàng luôn cảm thấy, hắn nói ngày tối tăm nhất nhất trong đời hắn cùng ấn ký trên mặt hữu quan.
“Lưu Ly muốn biết sao?” Bách Lý Vân Tựu vỗ về lông của Hắc Vũ, nghe được Bạch Lưu Ly lên tiếng trả lời, bỗng nhiên khẽ cười, “Đợi thắng tỷ thí, đợi Lưu Ly thực sự trở thành thê của ta, Lưu Ly buốn biết cái gì ta đều toàn bộ nói với Lưu Ly.”
“Đến lúc đó, Lưu Ly có thể cùng cùng ta nới về cố sự của Lưu Ly hay không?”
“Hảo.” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên nắm lấy tay của Bách Lý Vân Tựu, mặt mày dịu dàng cười, “Quyết định.”
“Ân, quyết định.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc của thời gian đổi mới lại đã trở về! Bởi vì dự phát ở 8 điểm hậu trường chậm chạp không xét duyệt! Sở dĩ thúc bả thời gian sửa đáo 9 điểm 35!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện