CHƯƠNG 112: LÃNH DIỆN NAM, THỰC SỰ ĐỘNG TÂM?
Editor: Luna Huang
“Mục đại thiếu gia, cầu người giúp nô tỳ tìm lão thái gia, đại tiểu thư nhà của ta đi! Nô tỳ van cầu người!” Sa Mộc cũng không quản Mục Chiểu là phản ứng gì, vừa thấy hắn lập tức thùng thùng đồng dập đầu.
“Ngừng ngừng ngừng ——” Mục Chiểu đau đầu cắt đứt từng cái dập đầu của Sa Mộc, chẳng những không quan tâm lời của Sa Mộc, hình như hắn nghe được sự tình cùng hắn một chút chút quan hệ vậy, mà người trong chuyện này, hắn càng không biết, trái lại không nhịn được nói, “Ngươi là tiểu nha đầu bên người Bạch phủ đúng không?”
“Đúng vậy, nô tỳ thị nữ bên người đại tiểu thư Bạch Lưu Ly.” Sa Mộc lập tức trả lời.
“Được được được, tiểu gia không phải là muốn nghe ngươi tự giới thiệu, tiểu gia chê ngươi quấy rầy mộng đẹp của tiểu gia.” Mục Chiểu gãi gãi tóc dài có chút thô của bản thân, ngáp một cái, một bên xoay người một bên tả oán nói, “Ta nói hai chủ tở nói các ngươi là chuyện gì xảy ra, nam nhân của mình xảy ra chuyện đều tìm đến tiểu gia, chủ tử nhà mình không thấy cũng tới tìm tiểu gia, cảm tình tiểu gia là công cụ giúp các ngươi xử lý chuyện? Đi đi đi, đi chỗ khác chơi, chớ quấy rầy tiểu gia ngủ.”
Cái gì thấy rồi cũng như không thấy, chuyện không liên quan đến hắn, lại không phải tức phụ nhi của hắn, hắn việc gì chịu khổ.
“Mục đại thiếu gia!” Sa Mộc vừa thấy Mục Chiểu xoay người liền trợn to hai mắtm hình như hoàn toàn bất năng tin tưởng Mục Chiểu sẽ nghe lời của nàng như chuyện cười, muốn tiến lên kéo Mục Chiểu lại không dám, quýnh lên liền vội vàng xoay người nắm tay áo tay của Đồng Nhai đứng ở một bên, khẩn cầu, “Vị tiểu ca này! Van cầu ngươi giúp ta van cầu Mục đại thiếu gia, xem như là Sa Mộc van ngươi, lão thái gia nhà của ta gặp nguy hiểm, đại tiểu thư nhà của ta cũng có thể thân ở trong lúc nguy hiểm trong nguy hiểm!”
Đồng Nhai bị Sa Mộc lôi kéo ống tay áo lập tức đỏ mặt, mới vừa rồi cô nương vẻ mặt ở bên ngoài phủ này chính là kéo xiêm y của hắn, nếu là hắn không đáp ứng mang nàng tới gặp thiếu gia, chỉ sợ nàng cũng sẽ không cũng sẽ không, hắn mới có thể cúi đầu mặc thiếu gia mắng phiêu lưu bị ép mang nàng tới gặp thiếu gia, còn tưởng rằng thiếu gia cự tuyệt nàng nàng sẽ chết tâm, hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có sử xuất như thế… “Thủ đoạn” như thế cho người khó chịu, ân, chính là thủ đoạn!
Mục Chiểu không dự định một lần nữa quay người lại nghe Sa Mộc sở cầu, trái lại vươn tay đỡ cửa chuẩn bị đóng cửa lại, lại vào lúc này, Đồng Nhai chịu không nổi cử động cùng cầu xin của chịu không nổi, không khỏi can đảm lên một bước, thử hỏi Mục Chiểu, “Thiếu gia ngươi xem…không thì người thử nghe thỉnh cầu vị cô nương này…đi?”
Đồng Nhai nói xong, không khỏi rụt cổ một cái, thiếu gia lúc này không đá chết hắn thì cũng mắng chết hắn.
Lời của Đồng Nhai quả nhiên so với Sa Mộc hữu dụng, chỉ thấy Mục Chiểu quả nhiên dừng động tác lại, chẳng những như vậy, hắn còn một lần nữa nhìn về phía Sa Mộc quỳ trên mặt đất, điều này làm cho trong mắt Sa Mộc một lần nữa đốt hy vọng.
Chỉ nghe trong con ngươi Mục Chiểu hàm tiếu, nhìn Sa Mộc một mắt vừa nhìn về phía Đồng Nhai, nhiên ánh mắt của hắn lúc này hàm tiếu để tâm Đồng Nhai lộp bộp vừa nhảy, tổng giác thiếu gia một bụng hắc thủy này của hắn sẽ hạ sáo hắn, thiếu gia thiếu gia cười như thế, hắn cũng sẽ không may, không phải chứ, hắn bất quá một hồi thiện tâm mà thôi, thiếu gia không đến mức muốn chỉnh hắn chứ?
“Tiểu nha đầu, nửa đêm khuya như vậy ngươi đến đau khổ cầu tiểu gia, kỳ thực không phải là muốn tiểu gia giúp ngươi tìm đại tiểu thư cùng lão thái gia ngươi, mà là muốn cầu tiểu gia dẫn ngươi đi Vân vương phủ gặp cô gia tương lai Bạch phủ của thấy các ngươi, đúng không?” Mục Chiểu đem ngũ chỉ cắm ở trong tóc trên đỉnh đầu của mình, lấy ngón tay vuốt tóc, thiêu mi cười đến ngoạn vị, để Đồng Nhai cảm giác càng không ổn.
Sa Mộc ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: “Đúng vậy, Mục đại thiếu gia.”
“Cũng không phải đần, biết mình xông thẳng Vân vương phủ cũng không thấy được Vân vương gia, cũng đoán được tiểu gia không có hứng thú quản chuyện của tức phụ nhi người khác, không sai không sai, xứng đôi với người của tiểu gia.” Mục Chiểu cụp mắt quan sát tinh tế Sa Mộc cúi đầu quỳ trên mặt đất một lần, gạt gạt thanh âm, /; Tiểu nha đầu cũng sẽ không chỉ muốn lấy được chỗ nào tốt mà không báo đáp chứ?”
Sa Mộc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười của Mục Chiểu một mắt, lại cúi đầu dập đầu một cái hưởng, cung kính nói: “Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho Mục đại thiếu gia.”
“Làm trâu làm ngựa cũng không cần, có Đồng Nhai tiểu tử ngu xuẩn này ở bên người tiểu gia tiểu gia đã cảm thấy đủ phiền lòng rồi.” Mục Chiểu như trước tiếu ý nồng đậm, “Đây đây, ngẩng đầu lên để tiểu gia nhìn dáng dấp trưởng thành của tiểu nha đầu này như ngươi, có phải mắt oai mũi tà không.”
Sa Mộc không biết Mục Chiểu đến tột cùng là đang nói chơi hay cái gì, chỉ biết cầu người làm việc hơn nữa còn là cầu một đại thiếu gia làm việc phải ngoan ngoãn nghe lời của đối phương, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chốc lát sau, chỉ nghe Mục Chiểu hài lòng nói: “Ân, lớn lên rất đoan chính, không sai, cứ như vậy đi, ngươi cầu tiểu gia làm việc thù lao chính là phải đến Mục phủ của ta làm tức phụ nhi cho thị đồng ngu xuẩn này của tiểu gia, hắn đích xác là thiếu một tức phụ nhi quản giáo, việc này đợi tìm được đại tiểu thư nhà ngươi tiểu gia tự sẽ cho nói với chủ tử nhà ngươi, hai người các ngươi đừng có gấp a.”
Mục Chiểu vừa nói, một bên dùng ngón tay chỉa chỉa Đồng Nhai, sau đó lúc Đồng Nhai cùng Sa Mộc chấn kinh đến khẽ há miệng trong thần sắc khiếp sợ không thôi xoay người đi vào trong phòng, không quên phân phó nói: “Đồng Nhai đến, hầu hạ bổn thiếu gia mặc y phục, đừng chậm trễ canh giờ tìm Bạch gia chủ làm lỡ đại sự ngươi thú tức phụ nhi.”
“Mục đại thiếu gia ——” Sa Mộc trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
“Thế nào? Tiểu nha đầu không đáp ứng?” Mục Chiểu không quay đầu lại, chỉ là nâng thanh âm.
Sa Mộc một lần nữa vùi đầu, “Không, nô tỳ đáp ứng.”
Đồng Nhai càng khiếp sợ, Mục Chiểu cũng cười đến thoả mãn, “Đồng Nhai, còn không mau tới hầu hạ bổn thiếu gia mặc y phục?”
“…”
**
Trong Vân vương phủ, đây là lần đầu tiên Sa Mộc cùng Bách Lý Vân Tựu mặt đối mặt, trong lòng sợ, nhưng vẫn là cùng trước một dạng cúi đầu cung kính, không dám nhìn hơn Bách Lý Vân Tựu một mắt.
Mục Chiểu tắc gác chéo chân ngồi ở bên người Bách Lý Vân Tựu, có nhiều hứng thú vừa uống trà một bên nhìn phản ứng của Bách Lý Vân Tựu.
“Như thế đó là nói, giữa ban ngày ngươi cùng Bạch lão thái gia ly khai Thừa Đức bố trang, Bạch lão thái gia liền bị bảy tên nam tử mang đi, có đúng không?” Bách Lý Vân Tựu cực ít cực ít phòng tiếp khách gặp khách nhân, bởi vì từ mười năm trước, liền cực cực ít cực ít có người đặt chân đến Vân vương phủ này, hôm nay hắn cũng ngồi ở chủ vị của phòng tiếp khách, nhìn Sa Mộc đứng ở giữa thính tử câu nệ, thanh âm lãnh đạm.
“Hồi Vương gia, đúng vậy, lúc đó nô tỳ cách khá xa không có nghe rõ, nam nhân cầm đầu không biết cùng lão thái gia chút gì, lão thái gia liền giận đùng đùng đi theo hắn, nô tỳ theo phía trước, còn đi chưa được mấy bước, liền bị một người trong đó từ sau khóa hai tay, sau đó trước mắt bị băng bằng bố khăn hắc sắc, nô tỳ muốn gọi lão thái gia, rồi lại bị dùng bố đoàn bịt miệng, sau đó bị ném vào một chiếc xe ngựa.” Sa Mộc đem hai tay thật chặt giao ác ở trước người, nói đến tình huống lúc đó, trong mắt không khỏi toát ra xấu hổ cùng hối hận, bởi vì trước xuất môn, đại tiểu thư rõ ràng thông báo nàng phải chiếu cố kỹ lưỡng lão thái gia, nhưng nàng lại làm mất lão thái gia!
Bách Lý Vân Tựu đem bất kỳ một cái mờ ám của Sa Mộc đều tinh tế nhìn ở trong mắt, chỉ nghe hắn lại hỏi: “Ngươi cũng biết mã xa kia là mang ngươi đến đâu?”
“Nô tỳ không biết.” Sa Mộc đem hai tay cầm thật chặt, có thể tinh tường thấy nàng