CHƯƠNG 137: QUỲ PHƯỢNG, GẢ SA CHO NÀNG
Editor: Luna Huang
Ven Ngân Ngọc hồ, một thuyền nhỏ lẳng lặng, tựa hồ Thính Phong luôn luôn hầu bên thuyền nhỏ tối nay cũng không thấy thân ảnh, nghĩ đến cũng là giống Ám Nguyệt bận việc đi.
Cách hồ nước, Bạch Lưu Ly nhìn viện các giữa hồ sáng một chút hỏa quang kia, đi lên thuyền nhỏ vì thêm trọng lượng trên thuyền, thân thuyền động động, trên mặt nước bình tĩnh đẩy ra một vòng lại một vòng rung động, cầm mái chèo, lay động trong nước, thuyền nhỏ rạch ra mặt hồ bình tĩnh theo tưởng diêu phát ra thanh nha bì bõm đi Quỷ Lệ các giữa hồ.
Đầu thuyền treo tiểu hồng đăng lung di động theo thân thuyền cùng gió lạnh cũng nhẹ nhàng loạng choạng, lân lân trên mặt hồ tản hồng quang.
Nhiều lần, Bạch Lưu Ly diêu tưởng, cột thuyền nhỏ trên cây khô bên bờ, lấy tiểu hồng đăng lung cột đầu thuyền, phủi tuyết trên áo khoác, đi đến trong viện các chỉ có hai ba ngọn phong đăng.
Trong viện các rất là an tĩnh, tiếng người cũng không có, cùng náo nhiệt vui mừng trong phủ bờ bên kia bờ hồ hình thành trời và đất chi biệt, chỉ có hai ngọn phong đăng chụp đèn hồng sắc lẳng lặng rủ xuống trước các tử, như là người trông chừng trung tâm, đó là cây khô quái dị trong viện cũng đều đang an tĩnh đang ngủ say, nếu không có lan can tầng hai lầu các có chút ánh lửa sáng ngời cùng bóng người mơ hồ có thể thấy được trong ánh lửa, cả tòa sợ đều là đang ngủ say.
Mà người trên tầng hai vẫn chưa phát hiện đã có người tới trong viện, chỉ chuyên tâm làm chút gì, Bạch Lưu Ly nhìn cánh rừng cây khô vây quanh ở chung quanh lầu các trước mắt, ngưng mắt, mại khai bước chân.
Cho đến nàng đi tới trước mặt lầu các, cây khô đang ngủ say vẫn ngủ say, chưa từng di động qua, chỉ thấy Bạch Lưu Ly hơi kéo khóe môi, đem tiểu đăng lưng cầm trong tay
Đặt ở dưới hành lang, nhìn thoáng qua cửa sổ đóng chặt tầng một một mắt, vô thanh vô tức bước lên mộc thê của tầng hai.
Bước chân của Bạch Lưu Ly nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng, nhẹ tựa như không có người dẫm mộc thê, không biết là nàng có bản lĩnh nín hơi quá mức lợi hại, hay người ngồi bên lan cn đưa lưng về phía nàng phụ cận chính cúi đầu đang làm trứ những chuyện gì quá mức chuyên chú, đến nỗi nàng đã cách hắn càng lúc càng cận hắn cũng không phát hiện.
Bách Lý Vân Tựu chuyên chú như vậy không có nhận thấy được đã có người tới bên người để Bạch Lưu Ly cảm thấy có chút vô cùng kinh ngạc, chỉ cảm thấy tâm tư luôn luôn nhạy cảm như tơ của hắn tuyệt không như vậy, hay là ở mãng hoang chi lâm bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn đến nỗi cảm giác của hắn… Trì độn?
Nghĩ như vậy, Bạch Lưu Ly cách Bách Lý Vân Tựu càng ngày càng gần, chỉ thấy tay trái hắn cầm một cây chủy thủ, tay phải cầm tựa hồ là một cây… Mộc chi?
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly càng cảm thấy Bách Lý Vân Tựu có cái gì không đúng, đến nỗi còn chưa đi tới bên cạnh thân hắn liền khẽ gọi hắn một tiếng.
Bách Lý Vân Tựu như là bỗng nhiên đã tỉnh hồn lại, chỉ thấy hai tay hắn đột nhiên run lên, sau đó vội vội vàng vàng đem tay phải cầm mộc chi thu vào vạt áo trải hướng mắt đất, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly, trên mặt đeo mặt nạ mặt quỷ, trong con ngươi lạnh nhạt đen như mực đen như mực lướt qua một tia vô cùng kinh ngạc một tia không giải thích được, “Lưu Ly thế nào tới? Thế nhưng giường trong phủ ngủ không ngon?”
Bạch Lưu Ly khẽ lắc đầu một cái, đi tới đối diện Bách Lý Vân Tựu, cùng hắn cách một cái bàn ngồi xuống, khẽ vặn nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, thanh âm có chút nghiêm túc, “Đây không giống ngươi.”
Không chỉ có không có nhận thấy được nàng đã đến trong viện dưới lầu, đó là đến nàng gần bên cạnh hắn cũng không có phát hiện, đây không giống hắn, “Trong cơ thể bị thương nặng chưa lành?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu trái lại không có miễn cưỡng, trái lại trả lời thành thực, “Bất quá là sự tình quá mức chuyên chú không có cảm thấy được Lưu Ly tới mà thôi, mong rằng Lưu Ly tha thứ ta hậu tri hậu giác mới đúng.”
“…” Chuyên chú chuyên chú? Bạch Lưu Ly như trước khẽ vặn mi, cũng cụp mắt nhìn về phía vạt áo rộng lớn của Bách Lý Vân Tựu, tùy theo nhãn thần dời đến hai tay của hắn, khi nhìn đến đầu ngón tay phải của hắn nhãn thần run run, “Gọt cái gì gọt chuyên chú như vậy?”
“Không, không có gì.” Bạch Lưu Ly hỏi đến rất bình tĩnh, nhiên Bách Lý Vân Tựu trả lời cũng không vân đạm phong khinh như thưòng lui tới, thậm chí còn có một chút khẩn trương, chỉ thấy hắn giật giật tay trái, tựa hồ muốn rũ vạt áo xuống thu mộc chi, nhiên cuối cùng rất nhanh khôi phục đạm nhiên, vẫn chưa xuất hiện cử động hốt hoảng, chỉ là đem lòng bàn tay hướng xuống nhìn Bạch Lưu Ly, “Bất quá là đang làm vật tầm thường mà thôi.”
“Thật không?” Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, ngữ điệu vung lên, hiển nhiên là không tin giải thích mặt không đổi sắc của Bách Lý Vân Tựu, trái lại giơ tay lên cấp tốc bắt được tay trái của Bách Lý Vân Tựu, đem lòng bàn tay của hắn lật lại hướng lên, ngữ điệu cũng trong nháy mắt thấp xuống vài phần, “Ngươi còn không phải người tự tổn hại bản thân.”
Chỉ thấy ngũ chỉ của của Bách Lý Vân Tựu có vết thương bị lợi khí thật nhỏ rạch ra, đặc biệt ngón trỏ có lỗ hổng nổi bật nhất, vậy xem như là lỗ nhỏ, mà là mở một độ cung sâu đậm, tựa hồ chỉ thiếu chút nữa đầu ngón tay của hắn liền mất luôn, tinh huyết đỏ trên ngón tay hắn, chảy đến lòng bàn tay, có thể thấy được thứ tổn thương kia có bao nhiêu sắc bén.
Hơn nữa, hiển nhiên, Bách Lý Vân Tựu đây là bị chủy thủ trong tay mình làm thương, mà lỗ hổng sâu đậm kia nghĩ đên là tiểu mộc chi hắn vừa thu hồi.
“Lưu Ly, ta là người không phải là thần, lại sao có thể bảo đảm bản thân tuyệt không thụ thương.” Bách Lý Vân Tựu cũng không thèm để ý nhìn chằm chằm như thế của Bạch Lưu Ly, chỉ là nhàn nhạt cười cười, dùng ngón cái vuốt ngón trỏ cùng với máu trong lòng bàn tay, “Ta ở mãng hoang chi lâm bị thương cũng là chuyện Lưu Ly thấy tận mắt không phải sao?”
Khóe miệng của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ hết thảy đều không nên chú ý tiếu ý nhạt nhẽo để Bạch Lưu Ly nhìn cực kỳ không vui, đúng là đột nhiên cố sức nắm đầu ngón tay chảy máu của Bách Lý Vân Tựu, cử động của nàng ngoài ý liệu lệnh Bách Lý Vân Tựu đúng là hít một hơi lương khí, “Tê ——”
Lại chỉ thấy Bạch Lưu Ly thiêu mi để sát vào hắn cười đến có chút nắng, đến liên thanh âm đều là hàm chứa tiếu ý nồng nặc, “Yêu, Vân vương gia của chúng ta, nguyên lai người còn sẽ cảm thấy đau a, Bạch mỗ suýt nữa nghĩ ngươi thực sự là thần tiên không biết đau.”
Mặt của Bạch Lưu Ly để sát vào cùng ngôn hành cử chỉ của nàng để Bách Lý Vân Tựu có chút không phản ứng kịp, cũng có chút không nghĩ ra, vẫn còn cười nhạt nói: “Lưu Ly nói đùa, ta tự nhiên không phải là thần tiên, tự nhiên biết đau.”
Bạch Lưu Ly không nói, chỉ là càng áp sát Bách Lý Vân Tựu một phần, tiếu ý cũng càng nùng một phần, nắm bắt đầu ngón tay của Bách Lý Vân Tựu lực đạo càng cố sức một phần, để Bách Lý Vân Tựu càng thêm trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra, cũng theo bản năng muốn thu hồi đầu ngón tay của mình bị Bạch Lưu Ly “Ngược đãi”.
Ai biết hắn mới thoáng dùng lực, mắt của Bạch Lưu Ly cười khanh khách lập tức biến thành hai thanh lưỡi trượt, hung thần ác sát bổ về phía hắn, thanh âm thanh âm tiếu ý Ngươi trong nháy mắt trở nên dị thường hung thần, chỉ thấy nàng trừng mắt Bách Lý Vân Tựu có chút nghiến lợi nói: “Ngươi còn dám động thử xem, có tin ta chặt đầu ngón tay này của ngươi xuống hay không?”
“…” Tuy là Bách Lý Vân Tựu luôn luôn không sợ hãi, lúc này cũng có chút trợn tròn mắt, lập tức ngoan ngoãn không thu hồi tay lại, chỉ là có chút lúng ta lúng túng một lần nữa nhìn Bạch Lưu Ly ngồi lại chỗ.
Trong sách từng có nói, mặt cùng tính tình của nữ nhân như trời tháng sáu, đây là…mặt cùng tính tình của nữ nhân?
Nhiên Bạch Lưu Ly một lần nữa ngồi xong, nét mặt hung thần ác sát thần liền biến mất không thấy, thay vào đó là bình thản trước sau như một, đầu tiên là buông đầu ngón tay của Bách Lý Vân Tựu ra, lấy khăn dùng một góc lau máu chung quanh đầu ngón tay của hắn, sau đó từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ, đổ chút dược phấn lên vết thương, sau đó lấy một góc khăn khác, cùng vòng từng vòng quấn lên đầu ngón tay bị thương của Bách Lý Vân Tựu.
“Thụ thương đó là thụ thương, đau đó là đau, không có gì khó có thể mở miệng, hà tất luôn luôn ép buộc bản thân làm ra một bộ dáng cũng không lo ngại hoàn toàn không đau, ta nói rồi, dù cho ngươi chỉ còn lại có một khẩu khí, ta cũng có thể lần thứ hai để ngươi sống lại.” Bạch Lưu Ly một bên quấn đầu ngón tay của Bách Lý Vân Tựu một bên thì thầm, nàng cũng không phải người nói nhiều, chỉ là nàng cảm thấy có mấy lời vẫn là cần phải nói minh bạch. “Ngày sau nếu là ngươi thụ thương hoặc không khỏe, chỉ để ý nói với ta, ta sẽ không chê cười ngươi, ở trước mặt ta không cần làm bộ dường như không có việc ấy.”
Cho đến Bạch Lưu Ly giúp Bách Lý Vân Tựu băng xong đầu ngón tay, Bách Lý Vân Tựu cũng không nói một tiếng, Bạch Lưu Ly không khỏi có chút ngẩng đầu nghi ngờ, “Nghe được không?”
Chỉ là Bạch Lưu Ly ngẩng đầu một cái liền thấy dáng dấp chút ngây ngốc đờ ra của Bách Lý Vân Tựu, bộ dáng kia, căn bản là hoàn toàn không có đem lời Bạch Lưu Ly mới vừa nói nghe vào tai, chỉ ánh mắt lom lom nhìn nàng chằm chằm, đó là đến nàng ngẩng đầu cũng không có thu hồi bộ dáng như vậy, lệnh Bạch Lưu Ly không khỏi nhẹ nhàng bấm bấm mu bàn tay hắn, có chút không vui nói: “Ngốc tử, choáng váng hay thế nào?”
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ vì cái bấm tay của nàng mới lấy lại tinh thần, đúng là mặt mày cong lên nở nụ cười chân thậtm “Khôngm chỉ là Lưu Ly thật đẹp, để ta thất thần mà thôi.”
“…” Bạch Lưu Ly vội vã bỏ qua tay của Bách Lý Vân Tựu, chỉ cảm thấy hai gò má có chút nóng, ngốc tử còn quả thật là ngốc tử!
Ai biết Bạch Lưu Ly mới bỏ qua tay của Bách Lý Vân Tựu, tay hắn rồi lại giơ lên, đồng thời tiến đến gò má của nàng nhẹ nhàng mà vuốt ve gò má của nàng, đây cũng thôi, nghe hắn nghe hắn có chút vui mừng say mê nói: “Mặt của Lưu Ly, rất…hồng.”
Là hồng đi? Trong sách hình dung hai gò má của nữ tử béo mập đỏ tươi dị thường động nhân, mà thường ngày hai gò má của Lưu Ly mang theo nhan sắc nhợt nhạt chắc là phấn sắc, mà giờ khắc này nhan sắc đang ở một chút sâu sắc, đó chẳng phải là hồng sao?
Chỉ là nhan sắc này tựa hồ rất là say lòng người, làm hắn, làm hắn luôn muốn đi tới, nhẹ nhàng cắn một cái…
Lòng của Bách Lý Vân Tựu nhảy, nghĩ như vậy liền không tự chủ được chậm rãi đi đến chỗ Bạch Lưu Ly, chỉ là hắn không biết, đỏ há chỉ hai gò má của Bạch Lưu Ly, cũng là của bản thân hắn.
Ngay lúc Bách Lý Vân Tựu thất thần, chỉ nghe “Ba” Một tiếng giữa hai người vang lên, cả kinh hắn lập tức hồi qua thần, lúc này mới phát hiện đúng là Bạch Lưu Ly nhìn hắn chằm chằm vỗ án.
“Thất, thất lễ!” Bách Lý Vân Tựu lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy bên tai cùng với hai gò má nóng hổi, dưới sự kích động đúng là cầm lấy mặt nạ mặt quỷ một lần nữa treo lên mặt!
“Phốc…” Phản ứng này của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly có chút chắt lưỡi, lập tức cười ra tiếng, tiếng cười dễ nghe, giống linh lan ban đêm, phương hương tứ dật, kẻ khác mê say, lệnh Bách Lý Vân Tựu suýt nữa thấy mặt mày cong cong của thấy thất thần.
Bạch Lưu Ly vừa cười vừa một lần nữa ngồi xuống, trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng chưa tản, mới vừa rồi tim đập loạn nhịp cũng đã bình phục, chỉ thấy nàng giơ tay lên lấy mặt nạ mới vừa rồi Bách Lý Vân Tựu đeo trên mặt xuống, bỏ vào phía sau mình, đặt khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay nâng theo dõi hai gò má của hắn đỏ ửng đồng dạng chưa tản, khóe mắt cùng khóe miệng cong hơn chút, chẳng lẽ hắn vẫn một lão xử nam? Mặt mũi này đúng là còn hồng hơn nàng.
(Luna: Lão xử nam ???? biết so sánh ghê)
Kỳ thực nàng thật không có cảm thấy gương mặt này của nàng có bao nhiêu mê người, cũng có thể để cho hắn lặp đi lặp lại nhiều lần thất thần, Bạch Lưu Ly nhìn Bách Lý Vân Tựu để cho nàng cảm thấy gương mặt khả ái, vốn là muốn giơ tay lên sờ, khi nhìn đến ký hiệu trên mặt trái của hắn, nghĩ tính tình của hắn không thể trêu, liền thôi, chỉ là chống cười hỏi: “Bách Lý Vân Tựu, lúc bình minh ngươi liền muốn thú ta, thật không?”
“Lưu ly đã biết?” Tuy nói lúc này không có mặt nạ Bách Lý Vân Tựu có chút không được tự nhiên, nỗi lòng lại vẫn là bình phục rất nhanh, ngước mắt nhìn Bạch Lưu Ly đã khôi phục đạm nhiên trong thường ngày của hắn.
“Ta không phải là người mù hay kẻ ngu si, hạ nhân trong phủ mang mang lục lục động tĩnh lớn như vậy, ta có thể không biết?” Bạch Lưu Ly híp mắt một cái.
“Cũng phải, vốn là thấy Lưu Ly một đường mệt nhọc cần mau chóng nghỉ ngơi liền chưa nói với Lưu Ly, mong rằng Lưu Ly chớ có trách ta tự chủ trương mới phải.” Bách Lý Vân Tựu có chút xin lỗi cười cười.
“Trách tự nhiên là sẽ không trách, chung quy bất quá đều là phải gả cho ngươi, sớm ngày chậm một ngày không quá mức khác biệt.” Bạch Lưu Ly phát hiện ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu rất là đẹp, một bên như hắc diệu thạch là thượng hạng, một bên như là ngọc lục bảo xinh đẹp, để cho nàng càng nhìn càng cảm thấy thích, “Hơn nữa, nếu không có Vương Thượng ra tỷ thí, ta ngươi sớm bái thiên địa không phải sao.”
“Chưa bao giờ thấy nữ tử nào như Lưu Ly.” Bách Lý Vân Tựu cảm thấy, ý nghĩ trong lòng nàng, tất cả, đều không giống những nữ tử hắn từng gặp, có thể nàng đã từng ở cái thế giới kia, cùng nơi này thật là hoàn toàn khác nhau, đến nỗi ý tưởng của nàng luôn luôn đặc biệt, “Không biết Lưu Ly ở trong phủ nghỉ không hợp, còn thỉnh Lưu Ly thích ứng cho thỏa đáng, tương đối đế đô hôm nay, ta lo lắng nàng một thân một mình trở lại Bạch phủ.”
“Dù cho ta hôm nay không thích ứng, ngày mai ngày kia cũng phải thích ứng. Dù sao cũng sắp thành người trong vương phủ nàng, Bạch phủ chung quy chỉ là muốn trở thành nhà mẹ của ta, chỉ là không biết Vương gia có cách để Lưu Ly mau chóng thích ứng phủ đệ chỉ có Vọng Nguyệt cùng Ám Nguyệt hai nữ nhân tồn tại này cưa ngươi?” Bạch Lưu Ly nghiên đầu, mắt trực câu câu thưởng thức đôi mắt của Bách Lý Vân Tựu, tiếu ý càng