Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 139: Động Phòng, Đêm Hoa Chúc Ôn Nhu


trước sau

CHƯƠNG 139: ĐỘNG PHÒNG, ĐÊM HOA CHÚC ÔN NHU
Editor: Luna Huang
Viện tử giữa Ngân Ngọc hồ thuộc về Bách Lý Vân Tựu, nghĩ đến toàn bộ trong phủ chưa bao nhiêu người dám vào, dù cho vào viện tử, cũng không nhất định có thể đi qua rừng cây khô biết tự hành khởi động đến lầu các trung tâm, mà tầng một của lầu các, nghĩ đến càng chưa có bao nhiêu người có thể đặt chân,, đến nỗi đến Ám Nguyệt người cợt nhả như thế cũng không có nâng Bạch Lưu Ly đi vào, mà chỉ là tiễn nàng đến ngoài cửa mà thôi, đẩy cửa ra để dưới khăn voan không lớn thấy được đường tự nàng vào phòng, có thể thấy được phòng này là có cỡ nào không thể để cho người tới gần.
Bạch Lưu Ly trái lại không quá mức ý kiến, theo cổ lễ này, dù cho Ám Nguyệt giúp đỡ nàng tiến thất cũng sẽ tức khắc đi, sẽ không ở lâu trong phòng, vậy liền cùng nàng một mình không quá mức khác biệt.
“Vương phi, nơi này ta sẽ không tiến vào, tự ngươi đi vào chậm một chút a.” Ám Nguyệt đẩy cửa ra thì không quên mang lời của Bách Lý Vân Tựu nói với nàng, “Nơi này Vương phi đã tới, bất quá vì ngày hôm nay, gia tự một lần nữa chỉnh toàn bộ bên trong, không có nguy hiểm, Vương phi tìm kiếm liền có thể đi đến bên giường.”
“Nga, còn có, ta ở trong viện này hầu, Vương phi nếu là có phân phó, chỉ để ý gọi là được.” Ám Nguyệt ở ngoài cánh cửa giúp đỡ Bạch Lưu Ly vượt qua cánh cửa, nhìn cước bộ nàng bình ổn không có một tia lảo đảo đi trong phòng, đưa tay nhẹ nhàng đóng của, “Trên bàn có chuẩn bị cao điểm, Vương phi nếu là đói bụng có thể ăn lót dạ.”
” Ân, đa tạ Ám Nguyệt cô nương.” Bạch Lưu Ly đưa lưng về phía Ám Nguyệt ngoài cánh cửa lễ phép nói, Ám Nguyệt khép lại cửa phòng.
Bạch Lưu Ly dừng bước ngay giữa phòng, cách hắc sa trước mặt đưa mắt nhìn bốn phía mơ hồ lộ ra tia sáng, giơ tay lên nắm một góc hắc sa trước mặt, xốc lên, vén đến lông mi, trái lại không có hoàn toàn lấy khăn voan hắc sa ra.
Khi nhìn đến bài biện trong phòng, Bạch Lưu Ly hơi giật mình, đúng theo như lời Ám Nguyệt, gian phòng này đích thật là thay đổi hoàn toàn, hoàn toàn không cần lo lắng nguy hiểm, càng không cần lo lắng sẽ bị bắn thành bia ngắm.
Không còn là bình phong lê mộc như mê cung cùng một chỗ, đỉnh đầu đầy mũi tên nhọn thay thành hồng lăng biên hoa treo đầy, dụng cụ giàn trồng hoa, tuy rằng giản đơn, cũng đã như một gian nhà bình thường, đó là đến bình phong mê cung tường gỗ khắc hoa lại cũng rút lui, thay đổi bình phong bách điểu triêu phượng, đeẻ nội thất phía sau gian phòng liên thông, hé ra sàng hoa tinh điêu tế khắc, đặt sau tấm bình phong, hắc trù trướng ba mặt rủ xuống, trên trướng tú sợi tơ đỏ thẫm thịnh phóng mẫu đơn, xinh đẹp có chút quỷ dị.
Ám Nguyệt nói, đây là Bách Lý Vân Tựu tự thay đổi phòng này, chỉ là vì ngày hôm nay.
Nàng nhớ kỹ, Bách Lý Vân Tựu nói qua, hắn là bởi vì sợ chết, mới đem phòng này gằn đầy cơ quan, như một hộp thiết, vậy hắn đây là vì nàng, đem hộp thiết có thể để cho hắn an tâm một chút tháo dỡ.
Bạch Lưu Ly cảm giác lòng của mình lại có chút đau, đi tới bên giường sau khi ngồi xuống, để khăn voan bán xốc lên xuống, Nàng đã từng là không tin thần quỷ, chỉ là gặp Bách Lý Vân Tựu, lòng của nàng liền bắt đầu có chút hơi cố kỵ, hôm nay là ngày vui mừng, nàng để cho mình tận lực hết thảy đều theo cổ lễ, đến nỗi nàng vốn là muốn hoàn toàn xốc hết khăn voan cũng không có làm như vậy, nghĩ trong mắt người cổ như bọn hắn luôn luôn là điềm xấu.
Ngược lại không phải là lo lắng cho chính nàng chiêu xui, chỉ là hôm nay nàng không phải chỉ là một mình mình, không có khả năng giống như trước không cố kỵ gì.
Bạch Lưu Ly vốn là đoan đoan chính chính ngồi ở mép giường, trong lòng suy nghĩ vấn đề chút đứt quảng, không biết là nàng ngày gần đây quá mệt mỏi cùng với đêm qua không có nghỉ ngơi, hay cứ như vậy một mình ngồi thực sự quá mức nhàm chán, ngồi ngồi, nàng tựa ở can sàng mơ mơ màng màng đã ngủ.
Chóp mũi hình như có hương thơm nhàn nhạt lượn lờ, là vị đạo trên người Bách Lý Vân Tựu, không khỏi làm cho lòng người an, để Bạch Lưu Ly không có cảnh giác như ngày thường, giấc ngủ này, đó là ngủ thẳng tới vào đêm.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nàng ngủ thân thể không tự chủ được trợt đến trên đệm dày, trên đó đầy đậu phộng hạt dưa đầy lại cũng ngủ được an ổn.
Sắc trời tối lại, Ám Nguyệt tiến đến một chuyến, đem nến đỏ khắp phòng đốt lên, chỉnh gian phòng trong nháy mắt hồng sáng như ban ngày, Ám Nguyệt gõ cửa không thấy Bạch Lưu Ly lên tiếng trả lời, có thể vị Vương phi này của bọn họ đang ngủ cũng không chừng, không khỏi vòng sau sau tấm bình phong bách điểu triêu phượng xem một chút, thật để cho nàng đoán đúng, Vương phi của bọn họ đang ngủ.
Ám Nguyệt vốn là muốn tiến lên đánh thức Bạch Lưu Ly, thế nhưng ngẫm lại vị Vương phi này của bọn họ tất mệt muốn chết rồi, bằng không sao đến nàng tiến thất cũng không có phát hiện, nghĩ gia nhất định là còn phải cùng đám điên hán kia uống lâu, trong vài canh giờ sẽ không tới, liền nhỏ giọng vô hơi thở lui ra ngoài, vậy liền để Vương phi ngủ tiếp.
Ám Nguyệt rời khỏi gian nhà sau nửa canh giờ, Bạch Lưu Ly lo lắng chuyển tỉnh, vừa mở mắt liền thấy ánh nến hồng lượng khắp phòng, không khỏi mạnh từ mép giường đứng lên, Bạch Lưu Ly quá mức đột nhiên, có thể để đầu óc nàng chó chút đau, lệnh nàng không khỏi giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, một bên chậm rãi đi hướng bên cửa sổ, vén trướng mạn lên.
Không có nhật quang sáng sủa, chỉ có ánh trăng, đã trời tối, nàng dĩ nhiên không cố kỵ gì ngủ thẳng tới đêm?
Bạch Lưu Ly bóp huyệt Thái Dương của mình lợi hại hơn, lợi hại đến nàng vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm ngược lại cảm thấy đầu óc càng thêm đau, lòng cảnh giác của nàng đâu?

Như vậy, không được, trăm triệu lần không được.
“Ám Nguyệt cô nương?” Bạch Lưu Ly dựa ở bên cửa sổ, thoáng nói ra âm lượng hướng ngoài cửa kêu một tiếng, nàng mặc dù không có đi đến cạnh cửa không có kéo cửa ra, mặc dù nàng chưa từng thấy qua thân thủ của Ám Nguyệt, nhưng nàng biết, người có thể làm thủ hạ của Bách Lý Vân Tựu, nếu là ở ngoài cửa, tất nhiên có thể nghe được thanh âm của nàng.
“Vương phi, ngươi kêu ta?” Rất nhanh, ngoài phòng vang lên thanh âm của Ám Nguyệt, chỉ là nàng vẫn chưa đẩy cửa phòng ra, chỉ là an tĩnh hầu ở ngoài cửa.
Bạch Lưu Ly dời bước đến bên cạnh bàn, vì mình rót chén trà, ngồi ở ghế ngồi tròn, cầm ly nước trà lạnh lẽo, tay khác nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, cách cửa phòng đóng chặt hướng Ám Nguyệt ngoài phòng thản nhiên nói: “Ám Nguyệt cô nương tiến đến thắp nến?”
“Đúng vậy, nhìn Vương phi ngủ ngon, liền không có quấy rầy Vương phi.” Ám Nguyệt dừng một chút, lại nói, “Vương phi lúc này tỉnh vừa lúc, gia có thể qua không bao lâu liền sẽ tới.”
“Ân.” Bạch Lưu Ly không nói thêm gì nữa, chuyển qua ly trà bên mép, một khẩu khí uống xong nước trà lạnh lẽo.
Nước trà lạnh lẽo vào bụng, Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy bản thân có chút tinh thần mông lung hoàn toàn thanh tỉnh, dưới khăn voan hắc sa liễm liễm mâu tử, lại là có chút lạnh lùng nặng nề.
Ban ngày, nàng chẳng qua là cảm thấy có chút mệt, vốn chỉ là muốn dựa vào can sàng nghỉ chỉ chốc lát, nhưng không nghĩ vị đạo của Bách Lý Vân Tựu quanh quẩn chóp mũi đúng là để cho nàng cảm thấy buồn ngủ không ngớt, đúng là dần dần đã ngủ.
Bách Lý Vân Tựu…
Bạch Lưu Ly đem ly trà buông xuống, lại xoa xoa mi tâm, mới đứng dậy đi đến sàng, trước khi một lần nữa ngồi xuống mép giường không quên để ý nếp uốn trên xiêm y của mình cùng nếp uốn trên đệm bị nàng đè ép một buổi chiều, cái này cũng mới chú ý tới hạt dưa đậu phộng đầy giường, có chút địa phương bị nàng áp qua, để cho nàng cũng không khỏi muốn cười bản thân cả một buổi chiều vẫn có thể.
Bạch Lưu Ly lấy một hạt sen, ngồi ở mép giường thưởng thức, tử?
Nghĩ như vậy, Bạch Lưu Ly bị nghĩ cách đột nhiên nổi lên trong óc tay run một cái, viên hạt sen kia liền từ trong tay nàng rơi xuống, trên mặt đất nhanh như chớp lăn lộn, dừng ở trước mũi hài của nàng.
Bạch Lưu Ly cụp mắt, xuyên thấu qua khăn voan nhìn hạt sen trước mũi hài của mình, nhìn một chút, mặt của nàng chậm rãi chậm rãi biến đỏ, một lát, nàng mới cúi người xuống nhặt hạt sen lên.
Chỉ là, giữa lúc đầu ngón tay của nàng đụng tới viên hạt sen kia, chỉ nghe thanh âm của môn trục chuyển động vang lên, cửa phòng đóng chặt hơn nửa ngày, từ ngoài bị đẩy vào trong.
Lòng của Bạch Lưu Ly trong nháy mắt đó đột nhiên lên đỉnh đầu, tiện đà đúng là không bị khống chế nhảy bang bang, trong lúc nhất thời duy trì động tác đầu ngón tay đụng hạt sen, không có thẳng thắt lưng, thẳng đến nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại vang lên, nàng mới như bị chập mạnh thẳng thắt lưng, đoan đoan chính chính ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm viên hạt sen nhuận bạch kia, lúc nghe tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng cận, tim đập như tiểu lộc loạn chàng.
Nàng rõ ràng, sớm đã vượt qua niên kỉ thiếu nữ hoài xuân, sẽ không khẩn trương như vậy mới đúng, nhưng hiện nay phản ứng này toán là cái gì?
Đem đối phương để ở trong lòng, đến nỗi tiếng bước chân càng cần, lòng của Bạch Lưu Ly nhảy càng nhanh, đến nỗi hai tay của nàng đặt ở trên đùi cũng chậm nắm chặt.
Ân… Chuyện thứ nhất Bách Lý Vân Tựu phải làm, chắc là dùng đòn cân mở khăn voan của nàng, không biết mặt của nàng có còn vì nghĩ cách mới vừa rồi đột nhiên nhảy ra mà sinh hồng hay không, nếu để cho hắn thấy…
Chỉ là, còn không đợi Bạch Lưu Ly nghĩ ra để Bách Lý Vân Tựu thấy hai gò má nàng sinh đỏ sẽ làm thế nào, chỉ cảm thấy một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cùng lúc đó một trọng lượng nặng nề mà áp đến trên người nàng, động tác đột nhiên để cho nàng còn chưa kịp phản ứng liền bị trọng lượng nặng nề áp nằm trên giường, đậu phộng hạt dưa đẩy nềm, cứng đến lưng của nàng có chút không được tự nhiên đau.
Cái này…lưu trình không đúng đi?
Mặc dù chưa từng kết hôn, thậm chí ngay cả luyến ái cũng không có, Bạch Lưu Ly nàng không ngu, lúc này đặt ở trên người nàng ngốc tử này dĩ nhiên nhảy vọt qua bước vén tầng khăn voan kia, nghĩ như vậy, tim của Bạch Lưu Ly vốn là nhảy nhanh đột nhiên bốc lên một đoàn lửa, nộ đến nàng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Vương bát đản, lão nương tân tân khổ khổ cả ngày khăn voan cũng không có vén, chính là vì theo cổ lễ để hắn đừng tìm xui, Vương bát đản rượu khí huân thiên này, trái lại tiết kiệm bước này.
Bạch Lưu Ly cắn răng nghiến lợi nghĩ, giơ tay lên liền muốn tự hành xốc khăn voan hắc sa dán tại trên mặt nàng lên, nhiên tay nàng mới cầm được góc khăn voan, liền bị bàn tay to thô ráp hữu lực của Bách Lý Vân Tựu cầm lại, chỉ nghe thanh âm khàn khàn trầm thấp của hắn có chút buồn buồn vang lên bên tai nàng, mang theo ôn nhu, vừa tựa như mang theo một chút buồn ngủ uể oải, “Lưu Ly không thể loạn kéo, khăn voan này phải là ta vén mới đúng.”
Khăn voan hắc sa dán tại trên mặt Bạch Lưu Ly để cho nàng không cách nào thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể mơ hồ thấy quang vựng của ánh nến, Bách Lý Vân Tựu lúc này đặt ở trên người nàng, cách khăn voan hắc sa nghiêng đầu ghé môi bên tai nàng, vì hơi thở cồn mà khô nóng một chút một chút đập vào tai vào hõm cổ của nàng, ngứa đến có chút khó nhịn.
Mà tay hắn, luôn luôn lạnh lẽo, lúc này cũng lửa nóng dị thường, cầm lấy tay nàng một hồi, liền để cho nàng cảm thấy nóng hổi đến muốn đổ mồ hôi.
Bởi vì nhìn không thấy, Bạch Lưu Ly cảm thấy hơi thở nóng hổi phun ở bên tai hõm cổ của nàng tựa như điểu vũ, để lỗ tai của nàng nóng hổi, chịu đựng xung động muốn một cước đá văng Bách Lý Vân Tựu, nhịn xuống lời muốn châm chọc hắn, Bạch Lưu Ly xoay tay mình bị Bách Lý Vân Tựu chộp trong tay, muốn rút ra, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu bắt thật chặt, Bạch Lưu Ly nhíu nhíu mày nói: “Ngốc tử, đồ trên giường làm lưng ta đau, ngươi còn không đứng dậy ta sắp thở không nổi, ngươi nghĩ muốn đề chết ta?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu trả lời rất nhanh, vội vã buông lỏng tay của Bạch Lưu Ly ra ôm nàng ngồi dậy, đầu cũng khoát lên trên vai của nàng đem mặt vùi vào trong hõm cổ của nàng, mặt mày loan có chút thỏa mãn cười nói, “Lưu Ly thơm quá.”
“…” Bên tai của Bạch Lưu Ly càng nóng bỏng, thật là một ngốc tử, “là một thân mùi rượu của bản thân ngươi!”
Đây nên uống bao nhiêu vò rượu, mùi rượu nồng như vậy, bất quá không có nấc, nếu có nấc chỉ sợ mùi rượu quá nặng, hơn nữa, rượu khí này trên người hắn, tựa hồ cũng không khó ngửi, vẫn chưa để cho nàng cảm thấy ác tâm, trong rượu khí này, còn mơ hồ lộ ra hương khí lệnh nàng cảm thấy an lòng.
Đây cũng là thích đi, chỉ có quay người mình thích mới có thể không chưa phát giác ra hắn tanh tưởi khó ngửi.
“Lưu Ly không thích? Ta đây liền đi tắm.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, là bởi vì cồn, không hề bình bình đạm đạm như trong ngày thường, nghe được hắn hơn phân nửa là say, bất quá còn vẫn duy trì chút thanh tỉnh, không tính là toàn bộ say.
Bách Lý Vân Tựu nói đi liền muốn đi, chỉ là hắn mới đứng thẳng thân liền bị Bạch Lưu Ly tay dời từ trên vai nàng lại, “Đã trễ thế này còn làm cái gì, ta bất quá nói một chút mà thôi.”
Thời khắc này giọng nói của Bạch Lưu Ly tuy rằng không hữu hảo, nhưng là lại có một ôn nhu không nói ra được, lệnh Bách Lý Vân Tựu có chút kinh ngạc, tiện đà kinh ngạc giơ tay lên, cách khăn voan hắc sa xoa gò má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dù cho cách khăn voan, Bạch Lưu Ly như cũ có thể tinh tường cảm thụ được nóng hổi trong lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu, động tác kia cẩn thận mềm nhẹ để Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ cười, “Ngốc tử, ngươi dự định vẫn cách khăn voan này sờ mặt của ta?”
Động tác của Bách Lý Vân Tựu vốn là nhẹ vuốt ve gương mặt Bạch Lưu Ly dừng một chút, sau đó thu tay về, có chút lúng ta lúng túng lại vội vàng nói: “Lưu Ly đợi chút,, ta đây phải đi lấy đòn cân!”
“…” Ai, thông minh như

vậy thế nào là có thể có một mặt ngây ngô như thế?
Chỉ bất quá một hồi, Bách Lý Vân Tựu liền cầm một cây đòn cân mang hồng trù về tới trước mặt Bạch Lưu Ly, cũng bất động một lát, sau đó phảng phất dùng dũng khí rất lớn, mới chậm rãi giơ đòn cân trong tay lên, tiền đoan chậm rãi tiến đến trước mặt Bạch Lưu Ly, đặt tiền đoan dán lên khăn voan hắc sa, chậm rãi vén.
Quá trình rõ ràng giản đơn lại giản đoản, Bách Lý Vân Tựu tựa hồ làm rất phức tạp, nhiên Bạch Lưu Ly cũng rất kiên trì, vẫn chưa giục hắn, chỉ ngồi lẳng lặng, nhìn chân đến đầu hắn đến xuất hiện ở tầm mắt của nàng, khăn voan bán xốc lên, nàng rõ ràng hầu kết trên cổ trắng nõn của Bách Lý Vân Tựu giật một cái.
Ngốc tử, nàng cũng không phải hổ lang sài báo.
Khi khăn voan hoàn toàn xốc lên một khắc kia, Bách Lý Vân Tựu ngây dại, xác xác thật thật ngây dại, bởi vì đòn cân trong tay hắn rơi trên mặt đất.
Bạch Lưu Ly ngồi ở mép giường, hơi ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu ngây ngô trước mặt, cười đến mặt mày cong cong, “Ngày sau xin chỉ giáo nhiều, tướng công.”

Nhìn hai gò má béo mập cùng mặt mày cong cong của Bạch Lưu Ly, hầu kết của Bách Lý Vân Tựu lại một lần nữa mạnh giật một cái.
Mi loan như liễu diệp, mâu như doanh nước gợn, chóp mũi đĩnh kiều, cái miệng nhỏ nhắn oánh nhuận, da thịt non mềm, cằm khéo léo, khuyên trên tai nhoáng lên, phi thường mê người, quỳ phượng cắm trên búi tóc nàng, giương cánh bay lên cửu thiên hoa khuynh trán, kẻ khác mắt lom lom, suýt nữa để hắn không có nghe được nàng đang nói cái gì với hắn, nhiên hắn không có trả lời, chỉ là nhìn nàng đờ ra, vẫn là đờ ra.
“Phát ngây ngô cái gì phát lâu như vậy, thực sự là ngây ngô chết!” Nam nhân này, nên thật không có chạm qua nữ nhân, có thể đến nữ nhân đều hiếm thấy, Bạch Lưu Ly thấy Bách Lý Vân Tựu còn đứng ì ra, kéo tay hắn chậm rãi đứng lên, giơ lên cái tay khác, đặt lên mặt nạ hoa đào trên mặt hắn, lấy xuống tới.
Như mới vừa rồi Bách Lý Vân Tựu nhìn thấy nàng, Bạch Lưu Ly nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu cũng hơi giật mình, chỉ là bất quá là chốc lát mà thôii, không có giống Bách Lý Vân Tựu ngây người như vậy.
Dưới mặt nạ mặt của Bách Lý Vân Tựu, ửng đỏ, sợi tóc có chút tán loạn, vì cồn trong cơ thể, trán của hắn một tầng mồ hôi hột, đồng nhan sắc không đồng nhất lúc này không có lãnh đạm, chỉ có thâm trầm, nặng nề để người nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn, môi thật mỏng nhẹ nhàng mím, cũng dị thường đỏ tươi, hơi thở là có chút gấp nóng hổi.
Tâm trạng Bạch Lưu Ly than nhẹ một tiếng, rút khăn trong ngực ra, thay Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng lau mồ hôi rịn trên trán, chẳng qua là khi tay nàng chuyển qua con mắt trái của hắn, lại bị Bách Lý Vân Tựu bắt được cổ tay để động tác của nàng không thể tiếp tục, chỉ thấy mí mắt hắn rũ, có chút bất an nói: “Lưu Ly không nên đụng.”
Tối nay là ngày quan trọng, hắn không muốn… Không muốn để cho nàng gặp đã gặp các nàng.
Tay của Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng run lên, dừng ở mắt trái mặc lục sắc của Bách Lý Vân Tựu, sinh đau lòng, cuối cùng thu tay về.
Chỉ là tay của Bạch Lưu Ly còn chưa hoàn toàn rũ xuống, Bách Lý Vân Tựu liền kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt, chặt đến Bạch Lưu Ly cảm thấy thân thể đều có chút đau, hình như sợ nàng chạy mất.
Ôm ấp khẩn trương lại ấm áp để Bạch Lưu Ly khẽ cười ra tiếng, “Ngốc tử, ôm chặt như thế làm cái gì, sợ ta chạy mất phải không?”
Ai biết Bách Lý Vân Tựu đúng là thành thật gật đầu, không quên “Ân” Một tiếng.
Bạch Lưu Ly tiếu ý càng sâu, “Ta cũng gả cho ngươi, còn có thể chạy đi nơi nào?”
Bạch Lưu Ly không cao, thân hình lại nhỏ nhắn xinh xắn, đỉnh đầu mới đến vai của Bách Lý Vân Tựu, khiến nàng cũng Bách Lý Vân Tựu nói chuyện đều phải ngẩng đầu, lúc này Bách Lý Vân Tựu hơi cúi đầu nhìn nàng, nhìn mặt mày nàng phảng phất biết cười, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đóng mở đều ngậm tiếu của nàng, bỗng nhiên chỉ cảm thấy thân thể một trận khô nóng, không chút suy nghĩ liền đối với cái miệng nhỏ nhắn oánh nhuận kia hôn xuống!

Chỉ là đầu óc của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ trời sinh trên phương diện cảm tình không có dây thần kinh, bị Bạch Lưu Ly đẩy ra, đau thương trong con ngươi liền rên rĩ, có chút không biết làm sao nhìn Bạch Lưu Ly, “Ta làm đau Lưu Ly? Hay là…”
“Lưu Ly hối hận gả cho ta?” Lời này hỏi ra miệng, tay của Bách Lý Vân Tựu run lên, đúng là không có dũng khí lại nhìn Bạch Lưu Ly.
Lời này của Bách Lý Vân Tựu để trong lòng Bạch Lưu Ly không khỏi mọc lên một đoàn hỏa khí, hít sâu một hơi mạnh kéo vạt áo của Bách Lý Vân Tựu, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn nhón chân lên, tiến tới trước môi của hắn, sau đó, cố sức cắn khóe môi hắn một cái.
Bách Lý Vân Tựu chinh lăng, bất minh, như không biết đau đớn, chỉ lúng ta lúng túng nhìn Bạch Lưu Ly, chỉ nghe Bạch Lưu Ly hung thần ác sát nói: “Ngốc tử, sau này nếu là còn dám hồ ngôn loạn ngữ, có tin ta cắn rơi đầu lưỡi ngươi hay không?”
“Lưu Ly muốn cắn đầu lưỡi của ta?” Ngốc tử uống nhiều rượu rồi không có nắm trọng điểm.
“…” Bạch Lưu Ly lại tức giận ngoài miệng Bách Lý Vân Tựu cố sức cắn một cái, thế nào gả cho một ngốc tử thiếu dây thần kinh cảm tình!
Bạch Lưu Ly lần thứ hai cắn xong Bách Lý Vân Tựu xoay người liền muốn đến bàn tròn có đặt bạch ngọc tửu hồ, chỉ là nàng không biết, nàng nhìn như cố sức kỳ thực căn bản không nỡ dùng sức hoàn toàn cắn khô nóng trong cơ thể Bách Lý Vân Tựu, còn không đợi nàng xoay người, Bách Lý Vân Tựu liền một lần nữa ôm nàng thật chặt vào trong lòng, môi áp đến tai của nàng, khí tức bất ổn hộc nóng bỏng, “Lưu Ly…”

Chỉ là dưới sự kích động này của hắn đúng là chưa nhớ khuyên trên tai Bạch Lưu Ly, còn có ngân châm xuyên quan tai thế nên làm đầu lưỡi bị thương, làm mi tâm hắn nhíu lại, phải buông vành tai khả ái khéo léo của Bạch Lưu Ly ra.
Vành tai truyền tới cảm giác lệnh Bạch Lưu Ly cũng là nhíu mi tâm, lập tức đứng thẳng trong lòng Bách Lý Vân Tựu, ngẩng đầu lấy nhãn thần lạnh sưu sưu theo dõi hắn, giọng nói thập phần bất hữu thiện, “Nói ngươi ngốc tử ngươi thật đúng là ngây ngô lại sỏa a? Le lưỡi ra ta xem.”
Ban nãy hắn đột nhiên buông vành tai của nàng ra, tám phần mười là bị ngân châm của khuyên trên tai làm đầu lưỡi bị thương.

Bách Lý Vân Tựu như trước ôm Bạch Lưu Ly vào trong ngực, rũ mặt xuống nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chẳng những không có lè lưỡi, trái lại nhẹ nhàng mím môi một cái.
Ánh mắt của Bạch Lưu Ly càng lạnh hơn, giấu đầu lòi đuôi rõ ràng cỡ nào.
Nhiên, trước khi Bạch Lưu Ly lần thứ hai há mồm, Bách Lý Vân Tựu đúng là ngoan ngoãn chậm rãi, chậm rãi đưa đầu lưỡi của mình ra, đầu lưỡi dài hơn nửa tấc huyết hồng tinh tế bắt đầu dựng thẳng, lúc này đang có máu lan tràn bốn phía, Bạch Lưu Ly thấy thế, đem mi tâm ninh càng chặt hơn một phần, vốn định cựa ôm ấp của Bách Lý Vân Tựu đi tìm chút dược cho hắn cầm máu, mới giật giật thân thể nghe nơi này không phải chỗ của nàng, trên người nàng cũng không có mang theo chỉ huyết tán.
Thế nhưng, nhìn lỗ nhỏ đang chảy máu, lòng của Bạch Lưu Ly có nhè nhẹ thương tiếc, lệnh nàng không chút nghĩ ngợi, thoáng nhón chân lên, trước khi Bách Lý Vân Tựu thu hồi đầu lưỡi ngậm đầu lưỡi của hắn.

Bạch Lưu Ly không trả lời, chỉ là theo bản năng cúi thấp đầu, đây không thể nghi ngờ là im lặng đáp lại Bách Lý Vân Tựu lệnh mặt của Bách Lý Vân Tựu luôn luôn không có nhiều thần sắc biểu hiện cảm nhất thời biểu hiện ra hỉ thượng mi sao, áp Bạch Lưu Ly liền ngã lên cái giường rộng lớn phía sau nàng, trước rồi ngã xuống không quên nắm một góc của đệm chăn cố sức giũ, đậu phộng hạt dưa trên đệm nhất thời tản, ba tháp ba tháp từng viên một rơi xuống đất.
Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, lời nàng mới vừa nói hắn có nghe, hắn không để cho vật nhỏ này là đau lưng của nàng.
Chỉ là ngã xuống giường xong, Bách Lý Vân Tựu liền ngừng động tác, chỉ là lẳng lặng ở trên người Bạch Lưu Ly, như trước chôn đầu vào hõm cổ của nàng, có chút tham lam ngửi hương dược thảo nhàn nhạt phát ra trong tóc cùng thân thể của nàng, một lát, hắn mới bán khởi động thân, lấy đồ trang sức trên búi tóc vành tai cùng với trên người nàng cẩn thận êm ái nhất nhất gở xuống, sau đó mới đứng lên, gở mặc ngọc quan trên đầu mình xuống, đi tới bàn trang điểm cố ý sai người làm đặt hết đồ xuống, lúc này mới đi trở về bên giường, trước khom lưng cởi hài thêu trên chân Bạch Lưu Ly, ngồi mép giường cởi trường hài trên chân mình, cuối cùng mới buông màn xuống.
Bạch Lưu Ly vốn là muốn lúc Bách Lý Vân Tựu bán khởi động thân từ trên người nàng thì liền ngồi dậy, nhiên khi nàng nhìn thấy động tác mới lạ thong thả lại ôn nhu cẩn thận của Bách Lý Vân Tựu vì nàng gở bộ kim diêu trên đầu xuống, nàng lại quyết định chỉ là an tĩnh nằm, tuy là nằm, nhưng nàng có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của hắn, đó là đến động tác giúp nàng cởi hài thêu đều là dị thường mềm nhẹ.
Chưa bao giờ có ai khom lưng vì nàng làm chuyện gì, cho dù là việc nhỏ giúp nàng cởi hài như vậy, thân thể của nam nhân nàng biết, tinh trùng lên óc cái gì đều không lo được không quản được, mà hắn, rõ ràng chính là đã khó nhịn đến cực điểm, nhưng vẫn là trước chậm rãi giúp nàng gở đồ trang sức xuống cởi hài ra, hắn là lo lắng vật trang sức trên đầu nàng để cho nàng ngủ khó chịu, hắn đây là phát ra từ phát ra từ đem lòng tràn đầy ôn nhu cho nàng.
Bạch Lưu Ly cảm thấy viền mắt có chút cay, chóp mũi cũng chua xót, đúng là có loại cảm động đến xung động muốn khóc, để nàng giơ cánh tay lên áp hai mắt, để ngăn chặn loại cảm giác kỳ quái này.
Nàng đã cực kỳ lâu không có chảy qua một giọt nước mắt, lâu đến trong trí nhớ của nàng căn bản không có loại chuyện rơi lệ này, lâu đến nàng cho là nàng không có nước mắt.
Nhiên, phản ứng của Bạch Lưu Ly để lòng của Bách Lý Vân Tựu không hiểu căng thẳng, có chút bất an, cho là hắn làm sai việc gì, chuyển chân nàng lên trên giường, cũng chuyển đầu của nàng qua gối đầu xong để cho nàng nằm ở nằm trên giường, chống phủ phủ trên người nàng có chút đau lòng hỏi: “Lưu Ly, làm sao vậy? Có chỗ khó chịu?”
Nếu không thoải mái, hắn dù cho không thể nhẫn nhịn cũng phải nhẫn.
Ai biết tiếng nói của hắn mới rơi, một đôi cánh tay mảnh khảnh đã ôm thật chặt cổ của hắn, động tác đột nhiên đến hai tay hắn chống ở hai bên thân thể Bạch Lưu Ly nhất thời không ổn định, lần thứ hai đè ép trên người nàng.
Lần này, đổi thành Bạch Lưu Ly chôn mặt ở hõm vai hắn, thanh âm mặc dù có chút run rẩy, lại nghe ra tràn đầy hân hoan, “Ngốc tử, ta đây là vui vẻ, không phải là khó chịu, hiểu hay không? Ngây ngô chết ngươi.”
“Vui vẻ?” Ôm của Bạch Lưu Ly rất chặt, chặt đến chính nàng cũng phải có hô hấp không được, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại không thấy hô hấp có bất kỳ trắc trở nào, chỉ là có chút ngu đần tái diễn lời của Bạch Lưu Ly, sau đó lo lắng trong con ngươi quét sạch, “Đó chính là Lưu Ly thích ta đây đối đãi với nàng như vậy, có đúng hay không?”
“…” Loại vấn đề này trả lời thế nào?
“Lưu ly ngượng ngùng khó trả lời cũng không quan trọng, ta biết đáp án trong lòng Lưu Ly.” Ngốc tử tự quyết định,
“…” Lúc này không ngốc rồi?

Chân chính “Giương cung bạt kiếm”.
—— đề lời nói ngoài ——
Đây là 30 hào của


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện