CHƯƠNG 9: NGHE NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Bởi vì một câu nói của Ám Nguyệt, bữa cơm này của Ám Dạ ăn đều có chút cẩn cẩn dực dực, Ám Nguyệt thường thường cắn chiếc đũa quan sát thần sắc của Ám Dạ, lại quan sát thần sắc của Bách Lý Vân Tựu, một bữa cơm cũng ăn được có chút không yên lòng, Bách Lý Vân Tựu không nói lời nào, nét mặt lại cũng không có biểu hiện ra bớt giận, đáy lòng Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ, hảo hảo một bữa cơm liền để một cái mặt đen này của Bách Lý Vân Tựu làm hỏng.
Ăn cơm xong, Bạch Lưu Ly để Ám Nguyệt giúp nàng thu thập chén đũa, giữ lại Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ ngồi ở trong nhà chính, nàng cùng Ám Nguyệt mang nước vào tại trù phòng rửa chén, đỡ phải Ám Nguyệt nói ra cái gì cắt đứt lời Ám Dạ muốn nói, Ám Nguyệt trái lại hoan hoan hỉ hỉ, chút nào không vì lời mình mới vừa nói hủy bầu không khí mà xấu hổ, bả ngồi bên cạnh Bạch Lưu Ly vén ống tay áo lên rửa chén, Bạch Lưu Ly biết nàng nhiệt tâm, liền cũng không cùng nàng tranh, chỉ ở ngồi bên cạnh.
Thời tiết mùa đông, khí trời lạnh, trong nhà chính, Bách Lý Vân Tựu xốc than lên lại thêm than vào chậu, Ám Dạ thấy thế, vội vã trong tay hắn lấy đũa chuyển than, thật nhanh bỏ thêm than vào chậu, than củi ba ba bay chút hỏa tinh ra, liền lẳng lặng đốt đốt.
Bách Lý Vân Tựu lấy hai vò rượu Ám Dạ mới vừa rồi mang đến, đưa một vò cho Ám Dạ, Ám Dạ ngẩn ra, Bách Lý Vân Tựu đụng vò rượu hắn đụng một cái, liền nâng vò ngẩng đầu liền uống, Ám Dạ nhất thời sang sảng cười, cũng ngấc đầu lên uống ngụm lớn.
Ám Nguyệt cấp tốc rửa sạch hết chén ghé vào bệ cửa sổ của trù phòng nhìn nhà chính, vừa nhìn vừa cảm khái cười nói: “Phu nhân, đây là ta đi theo bên người gia nhiều năm như vậy lần thứ hai thấy gia uống rượu như thế, lần đầu tiên là gia uống lúc đại hôn với phu nhân.”
“Thật không?” Bạch Lưu Ly đứng ở cạnh cửa, cũng nhìn phương hướng nhà chính, nhìn Bách Lý Vân Tựu mang mặt nạ một bên vẫn có thể tự tại uống, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, “Ám Nguyệt cũng biết bọn họ đang nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Ám Nguyệt khẽ ân một tiếng, sau đó xoay đầu lại nhìn Bạch Lưu Ly, nét mặt dáng tươi cười bất biến, “Còn có thể nói cái gì, Dạ Dạ nhất định là đang cùng gia nói chuyện của Tố thành hai năm qua., chuyện của Chiểu thiếu gia, chuyện của Bán Nguyệt tỷ, nga không, hôm nay không thể gọi là Chiểu thiếu gia nữa.”
Nét mặt của Ám Nguyệt không có hoảng hốt không có bi thương, lời từ trong miệng nàng nói ra hình như là một chuyện đã rất lâu, cùng nàng không có bao nhiêu quan hệ, chỉ là các nàng đều biết, nét mặt của người cười, đáy lòng không nhất định cũng đang cười, không nhất định vui vẻ.
Bạch Lưu Ly không có đón nhận ánh mắt của Ám Nguyệt, ánh mắt như trước rơi vào trên người Bách Lý Vân Tựu trong nhà chính, hai năm đã qua, trong hai năm này, bọn họ chưa bao giờ nghe qua bất cứ tin tức gì của Tố thành, đó là trên đường nghe được cũng sẽ làm bộ không thèm để ý, giữa bọn họ càng chưa hề đề cập sự tình có liên quan đến Tố thành, bởi vì nếu muốn rời xa, cần gì phải lưu ý phải hỏi đến, tất cả, chỉ coi như đêm tuyết hàn lãnh hai năm trước, cùng tương lai của bọn họ không còn quan hệ nữa.
Thế nhưng, nàng có thể làm được, lại không biết hắn có thể chân chính làm được không, dù sao hắn sinh ở Trạch quốc dưỡng ở Trạch quốc, dù cho Trạch quốc không thương hắn, hắn vẫn như cũ yêu quốc gia này.
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly có chút cô đơn, nàng không biết, nàng đến tột cùng là cứu hắn, hay ràng buộc hắn nữa.
Trong lòng có đăm chiêu, đó là đến Ám Nguyệt ở bên nói đều có chút nghe không được, thẳng đến Ám Nguyệt vươn tay trước mặt nàng quơ quơ, Bạch Lưu Ly mới lấy lại tinh thần, lúc này mới khẽ cười nói: “Nếu là cảm thấy nơi này lạnh, liền ra chẩn đường ngồi một chút thế nào?”
“Được được! Đến cửa hàng của phu nhân ngồi một chút!” Ám Nguyệt vui tươi hớn hở chạy đến chẩn đường, thời gian chạy không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người đang ở nói chuyện với nhau trong nhà chính.
Đến chẩn đường, khó khăn lắm mới ngồi xuống, Ám Nguyệt như bị kim đâm đột nhiên lại nhảy dựng lên, sau đó từ trong lòng vội vội vàng vàng móc ra một túi gấm tử sắc hai tay đưa cho Bạch Lưu Ly, gãi gãi thái dương có chút ngượng ngùng nói: “Suýt nữa đã quên vật này, phu nhân, đây là Bạch lão thái gia giao cho ta, để ta nhất định phải giao cho phu nhân.”
Bạch Lưu Ly tiếp nhận túi gấm, mở, khi nhìn đến thứ bên trong tay có chút cứng.
Đó là một thanh tiểu chủy thủ tinh xảo, lại cũng vô cùng sắc bén, là tiểu chủy thủ phụ thân Bạch Trí đưa cho nàng nàng vẫn mang theo ở trên người, hai năm trước, lúc nàng quyết định cùng Bách Lý Vân Tựu làm một một đôi phu thê tầm thường nàng có đi gặp Việt lão đầu một mặt, lúc đó nàng không cùng Việt lão đầu nói thêm cái gì, chỉ là đem thanh tiểu chủy thanh tiểu chủy thủ này treo trên cổ của hắn, ôm hắn có chút nghẹn ngào nói, sau này có cơ hội, nhất định sẽ trở lại gặp hắn.
Lúc đó nàng vốn tưởng rằng Việt lão đầu sẽ loạn kêu loạn gọi đại phát giận, nhưng hắn lại an tĩnh dị thường, như là biết nàng sẽ rời đi, đúng là dùng bàn tay thô ráp vuốt mặt của nàng nói, đi đi, lão phu sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Một khắc kia, Việt lão đầu cười với nàng, cười đến dị thường từ ái, nàng lần thứ hai nếm được vị đạo viền mắt ướt át, một khắc kia, nàng cũng không nhịn được nữa, ôm Việt lão đầu nói, Việt lão đầu, cùng đi với chúng ta đi, Việt lão đầu cũng đẩy nàng ra, vuốt râu mép trừng mắt nhìn nàng, mắng, cút đi tiểu tử thối, đừng để ý tới lão phu, ngươi hảo hảo là được, lão phu không cần ngươi chiếu cố!
Nàng không chịu đi, Việt lão đầu lại vui tươi hớn hở cố sức đẩy nàng đi, còn vui tươi hớn hở nói, nhớ kỹ bảo tức phụ nhi của ngươi sinh một tiểu tử mập mạp a! Nếu không nỗ lực, lão phu cắt đứt chân của ngươi!
Hôm nay, tiểu chủy thủ này một lần nữa về tới trên tay của nàng, như vậy ——
“Việt lão đầu có đúng hay không đã xảy ra chuyện?” Tay Bạch Lưu Ly run một cái, dưới sự kích động đúng là cố sức bắt vai của Ám Nguyệt, đến liên thanh âm đều có chút run rẩy.
“Chuẩn phu nhân, ngươi đừng có gấp a! Bạch lão thái gia rất khỏe mạnh!” Vai Ám Nguyệt bị Bạch Lưu Ly trảo đến đau, lại cũng không có đẩy nàng ra, chỉ là cười tủm tỉm nói, “Bạch lão thái gia vẫn là vui vẻ như trước một dạng, chính do tiểu nha đầu gọi Sa Mộc kia của ngươi chiếu cố, rất khỏe mạnh rất khỏe mạnh.”
“Như vậy tiểu chủy thủ…” Bạch Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt tiểu chủy thủ thoáng buông lỏng một chút.
“Đây là Bạch lão thái gia để ta mang đến cho tiểu công tử, lão thái gia nói còn không phải cho phu nhân.” Ám Nguyệt lúc này mới khai tay của Bạch Lưu Ly, cầm lấy cổ tay của nàng để