CHƯƠNG 11: SẮP LÀM CHA RỒI
Editor: Luna Huang
Bởi vì sắp tới cuối năm, cũng bởi vì mang thai mang thai, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ không ra bên ngoài nữa, đêm 30 Bạch Lưu Ly mở rộng cửa y quán.
Ám Dạ tự biết mình sắp làm cha, cả người như là thay đổi cá tính, vốn là mỗi ngày bất cẩu ngôn tiếu hiện lại treo nụ cười ngu đần, trong ngày thường luôn luôn thích trừng mắt Ám Nguyệt, hôm nay hận không thể mười hai canh giờ cười với Ám Nguyệt.
Bạch Lưu Ly nhắc nhở Ám Dạ, nữ nhân mang thai không thích hợp chạm nước lạnh, nhất là ở trời đông giá rét như vậy, vì vậy Ám Dạ ôm hết gia sự, Ám Nguyệt rỗi rãnh chỉ còn lại có ngồi ở bên cạnh Bạch Lưu Ly giúp nàng xem chẩn, thường thường ở bên cạnh cằn nhằn, bất quá nàng có thể có cơ hội ngồi ở bên người Bạch Lưu Ly rất ít, bởi vì mỗi khi nàng qua ngồi, Bách Lý Vân Tựu cũng sẽ trước một bước ngồi xuống bên cạnh Bạch Lưu Ly, chọc cho Ám Nguyệt chỉ có thể không thú vị trở về viện tử của bọn họ.
Bạch Lưu Ly từng lúc phu thê Ám Nguyệt không có ở đây hỏi Bách Lý Vân Tựu: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi có phải đố kị Ám Nguyệt mang thai hay không?”
Bách Lý Vân Tựu không mặn không lạt đáp: “Không nói tới đố kị, chỉ là không thể phu thê bọn họ trước chúng ta.”
“…”
Tuy nói trong lòng Ám Dạ nhớ kỹ dặn dò của Bạch Lưu Ly không cho Ám Nguyệt chạm nước lạnh, thế nhưng đêm 30 vẫn là Ám Nguyệt tự mình xuống bếp, bởi vì nàng còn không muốn đói bụng đón giao thừa, Bách Lý Vân Tựu gật đầu tán thành, Ám Dạ còn lại là nhỏ giọng hừ hừ, gia, tốt xấu đây không phải là tức phụ của ngươi có thai, Bách Lý Vân Tựu làm bộ không nghe được.
Bạch Lưu Ly cảm thấy, đây là một năm vui vẻ nhất nàng đi tới thế giới này, mặc dù chỉ có bốn người bọn họ cùng một con đại hoàng mà thôi.
Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu cùng với Ám Dạ uống rượu, ăn cơm xong, Bách Lý Vân Tựu cùng dữ ở ngoài trạch tử của bọn họ đốt pháo, thanh âm bùm bùm cùng giấy vụn đỏ thẫm nổ vang trong đêm tuyết, Bạch Lưu Ly khoác áo lông Bách Lý Vân Tựu đưa cho nàng đứng ở ngoài cửa cười đến hài lòng, Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu đưa pháo cho nàng đốt, Bạch Lưu Ly cười tiếp nhận, mặt không đổi sắc đốt, sau đó nhanh chóng ném pháo ra ngoài, hảo xảo bất xảo ném vào bên chân của Ám Dạ.
Bạch Lưu Ly có chút xấu hổ, vừa muốn lên tiếng nhắc nhở Ám Dạ, Bách Lý Vân Tựu khẽ đè lại miệng của nàng mặc pháo bên chân Ám Dạ hăng hái vì Ám Nguyệt đốt pháo mà nổ vang, nhìn Ám Dạ thực tại lại càng hoảng sợ.
“Ha ha…” Bách Lý Vân Tựu lập tức bật cười.
“Gia ngươi cố ý!” Ám Nguyệt giậm chân, lập tức chạy đến chỗ Ám Dạ, muốn nhìn xem hắm có bị pháo thương tổn không.
Bạch Lưu Ly là có chút thất thần nhìn Bách Lý Vân Tựu cười đến mặt mày đều lang lang tiếu ý, đáy lòng may mắn hạnh phúc có dòng nước ấm chảy qua, đây là nàng nhận thức hắn tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười đến hài lòng như vậy, trong ngày thường hắn cười, đều là nhàn nhạt lẳng lặng, chưa bao giờ giống giờ phút này bật cười vậy, cười ra tiếng như vậy, lệnh nàng cảm thấy tràn đầy tất cả đều là tình cảm ấm áp.
Nàng thích Liễu thành, thích nhà của bọn họ trong Liễu thành, nhà bình thường lại vui vẻ.
Sau cuối năm, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu mỗi ngày cũng sẽ thu được nhiều loại quà tặng, có gạo nếp, có một rổ trứng gà đầy ấp, còn có gà mái hoạt bính loạn khiêu, lại bao hàm tâm ý chân thành của bách tính Liễu thành, nhìn nọn họ nhiệt tình giản dị, Bạch Lưu Ly muốn cự tuyệt cũng không biết làm sao cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, mấy thứ này hơn nửa đổ đầy trù phòng, thấy Ám Nguyệt ước ao lại hài lòng, nói mấy thứ này đủ ăn một tháng, sự thực đúng là như thế.
Từ lúc Ám Nguyệt mang thai, Bách Lý Vân Tựu ngày đêm im lặng khẽ vuốt bụng của bất luận kẻ nào, Bạch Lưu Ly liền cũng bắt đầu mỗi ngày bắt mạch cho mình, bất quá đều là lén lút, vẫn chưa để bất luận kẻ nào biết, chỉ là nàng kiên trì tròn một tháng, cũng không có phát hiện mạch tượng của nàng có bất cứ dị thường nào, nàng cũng muốn hoài nghi sẽ không phải là gà mái già không sinh được trứng chứ, không thể không sau lưng Bách Lý Vân Tựu tự tiên dược điều trị cho mình.
Như vậy lại qua nửa tháng, mạch tượng của Bạch Lưu Ly vẫn không có bất cứ dị thường nào, nàng trong cơn tức giận ném chén thuốc, nhìn chén kiểu nát cùng nước thuốc đen đặc đầy đất, lần đầu tiên Bạch Lưu Ly cảm giác mình có chút vô lực.
Ngày đó, Bạch Lưu Ly đóng y quán, ngồi ở trong sân cùng đại hoàng cả ngày, tiểu Hoàng cẩu lúc đầu kia hôm nay đã trưởng thành rồi chân chính là đại hoàng cẩu, tên cũng từ tiểu Hoàng biến thành đại hoàng, nhưng vẫn là như lúc trước thích cuốn bên chân nam nữ chủ nhân.
Bách Lý Vân Tựu trở về thấy y quán nhà mình đóng cửa, tâm đột nhiên vừa nhảy, lập tức hoàn toàn đã quên Bạch Lưu Ly dặn dò qua hắn không nên ở Liễu thành biểu lộ thân thủ chân chính của mình, dùng đầu ngón chân chạm nhẹ đất, nhảy lên đỉnh thất, như ưng mau lẹ lướt vào trong nhà mình.
Khi Bách Lý Vân Tựu thấy Bạch Lưu Ly ở trong sân đùa đại hoàng, lòng treo mới rơi xuống, nhiên tâm lập tức lại ninh lên, Lưu Ly của hắn, làm sao vậy?
Chỉ là, vô luận hắn hỏi thế nào, Bạch Lưu Ly cũng chỉ là nói không có việc gì, hắn thậm chí một chút cũng đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng, Bách Lý Vân Tựu lo lắng Bạch Lưu Ly, đến nỗi ngày mai tiêu cục cũng không có đi.
Qua cuối năm, Bách Lý Vân Tựu liền cùng Ám Dạ lợi dụng tiền bạc bọn họ kiếm được ở Liễu thành mở một nhà tiêu cục, quyết định cấp tốc thậm chí ngay cả Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt cũng được nói cho biết, vẫn là tiền trảm hậu tấu, Bạch Lưu Ly cũng không phản đối, dù sao nàng cảm thấy Bách Lý Vân Tựu ở y quán bốc thuốc là nhân tài không được trọng dụng, như vậy ngược lại cũng tốt, Ám Nguyệt còn lại là hưng phấn dị thường, thường xuyên chạy đến tiêu cục, bởi vì Ám Dạ không cho nàng làm cao điểm, nàng suốt ngày vô sự, không phải là vây bắt Bạch Lưu Ly giúp đỡ bốc thuốc đó là chạy đến đảo quanh tiêu cục.
Từ ngày Bạch Lưu Ly tự ném chén thuốc xong cũng không hề vì mình bắt mạch nữa, thường thường sẽ thất thần, chọc cho Bách Lý Vân Tựu mấy ngày nay tổng tâm thần không yên, rất sợ Lưu Ly của hắn sẽ xảy ra chuyện, hết lần này tới lần khác lại từ trong miệng nàng hỏi không ra một nguyên cớ, chỉ có thể từ tiêu cục hồi y quán, một lần nữa làm việc bốc thuốc, Bạch Lưu Ly để hắn hồi tiêu cục, hắn đến chữ không cũng không nói, chỉ là cúi đầu chuyên tâm