CHƯƠNG 26: LẠI MANG THAI
Editor: Luna Huang
A Uyên đã bị Bạch Lưu Ly mắng, nói hắn còn tuổi nhỏ khi dễ người, trưởng thành còn được sao, phạt hắn hôm nay buổi trưa không cho phép ăn, A Uyên biĩu môi, muốn khóc không khóc.
Bạch Lưu Ly hỏi hắn là dùng tay nào đẩy tiểu Tinh Thiên, A Uyên ngoan ngoãn đưa tay phải ra, Bạch Lưu Ly khống chế lực vỗ một cái vài lòng bàn tay nho nhỏ của hắn, trong phòng Cung Tang đã thống khổ, Bạch Lưu Ly lại một lần nữa căn dặn A Uyên chiếu cố tốt tiểu điểu nhi cùng tiểu Tinh Thiên, làm lại trở về phòng.
A Uyên đi trở về bên người tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi đem tay nhỏ bé của mình tiến đến trước mặt hắn, A Uyên bắt được bắt được tay nhỏ bé của tiểu điểu nhi, ở lòng bàn tay vuốt vuốt, cười, : Muội muội thật ngoan.”
Tiểu Tinh Thiên lúc này ngừng khóc, lại bắt đầu tự ngu tự nhạc vòng quanh bàn đá.
Ám Nguyệt tìm được Thính Phong trở về, A Uyên chính chính tiểu điểu nhi ngồi ở ngưỡng cửa nhà chính, tiểu điểu nhi đang ngủ, tiểu Tinh Thiên ngồi ở hai bên trái phải A Uyên, thường thường đưa tay giật nhẹ tóc của tiểu điểu nhi, A Uyên trừng hắn, hắn chỉ khanh khách cười, A Uyên còn muốn đánh tay hắn, thế nhưng nghĩ đến cái đánh của Bạch Lưu Ly, hắn nhịn.
Ám Nguyệt ngại ba oa oa ngồi ở cánh cửa quá chặn đường, tống hết đến nhĩ phòng ngủ.
Ban đêm, Cung Tang gào hơn nửa ngày rốt cục sinh ra tiểu tử Thanh Không mập mạp, Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ từ tiêu cục trở về, tiện đường tới chỗ Thính Phong, biết được mẫu tử Cung Tang bình an, liền đón nương tử cùng oa oa nhà mình trở về.
Tiểu điểu nhi tỉnh qua rồi lại ngủ, Bách Lý Vân Tựu ôm nàng vào trong ngực, A Uyên vốn định tiến đến bên người Bạch Lưu Ly, thế nhưng nghĩ hôm nay bị Bạch Lưu Ly huấn lại bị đánh lòng bàn tay, vẫn là đi tới bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu một hồi, Bách Lý Vân Tựu cụp mắt, vừa lúc chống lại nhãn thần A Uyên có chút làm bộ đáng thương, dùng một tay ôm tiểu điểu nhi, một tay đưa về phía đưa về phía, A Uyên lập tức cười, đem tay nhỏ bé của mình đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của Bách Lý Vân Tựu.
Bạch Lưu Ly hơi liếc A Uyên một mắt, A Uyên rụt một cái phía sau Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu cúi đầu nhìn về phía A Uyên cười hỏi: “A Uyên, hôm nay sợ thân nương ngươi sinh khí?”
A Uyên ngậm miệng không dám nói lời nào, chỉ bắt chặt tay của Bách Lý Vân Tựu.
A Uyên biết, mẫu thân nhìn ôn nhu, thế nhưng lúc dày hắn tập viết làm thơ dạy hắn làm việc một điểm cũng không ôn nhu, có đôi khi còn rất hung, cha không thích cười, cũng không thích nói lắm, thế nhưng hắn biết cha tốt nhất, cha tổng hội thường thường mua cho hắn cùng muội muội thức ăn ngon hoặc đồ chơi, hơn nữa cha dạy hắn tập viết làm thơ chưa bào giờ hung, không giống nương, niệm không được khá còn phải đánh lòng bàn tay.
Hơn nữa trọng yếu nhất, mẫu thân chưa bao giờ tức giận với cha, có cha ở, mẫu thân cũng sẽ không hung hắn, bởi vì cha sẽ giúp hắn!
A Uyên cúi đầu không nói lời nào, Bách Lý Vân Tựu liền quay đầu nhìn Bạch Lưu Ly, “Mới lớn chút xíu, đi học đánh người? Cũng may tiểu Tinh Thiên không có chuyện, nếu là có, ta xem ngươi…”
“A Uyên không có đánh hắn!” Vào lúc này A Uyên mạnh ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Bạch Lưu Ly, trốn ở phía sau Bách Lý Vân Tựu lý trực khí tráng cắt đứt lời của nàng.
Bạch Lưu Ly không nghĩ tới tiểu gia hỏa tìm Bách Lý Vân Tựu làm hộ thuẫn cũng dám cãi, dừng một chút, trừng mắt Bách Lý Vân Tựu, có chút tức giận nói: “Bách Lý Vân Tựu, nhìn ngươi giáo hảo hài tử của ngươi, người còn không tính, lúc này học được cãi lời.”
Đầu mâu bỗng nhiên hướng Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu cảm thấy dị thường vô tội, có chút không phản ứng kịp, sau đó sờ sờ đầu của A Uyên nhìn Bạch Lưu Ly nói: “A Uyên trong ngày thường đều là theo Lưu Ly học nhiều.”
“…” Bạch Lưu Ly trừng Bách Lý Vân Tựu lợi hại hơn, vẫn còn trên lưng hắn bấm một cái, tức giận nói, “Được, phụ tử các ngươi một lòng đúng không, đêm nay cũng không chuẩn ăn cơm chiều.”
Bạch Lưu Ly nói xong, đi nhanh đi về phía trước, đi ra vài bước mới trở lại, từ trong lòng Bách Lý Vân Tựu ôm qua tiểu điểu nhi, hừ một tiếng nói: “Nữ nhi cho ta.”
Bách Lý Vân Tựu ngây ngẩn cả người, A Uyên cũng ngây ngẩn cả người, song song lăng lăng nhìn Bạch Lưu Ly đi thẳng về phía trước.
A Uyên lấy lại tinh thần, kéo kéo ống tay áo của Bách Lý Vân Tựu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nói: “Cha, mẫu thân sinh khí.”
Cái bụng thật là đói a, thời gian sáng sớm mẫu thân đã nói hắn không được ăn bữa trưa, hiện tại cơm tối cũng không có thể ăn, hắn sắp nghe được bụng của mình đánh trống rồi, thế nào ngày hôm nay mẫu thân đến khí của cha cũng sinh?
“Đúng vậy, sinh khí.” Bách Lý Vân Tựu ở trong thanh âm của A Uyên lấy lại tinh thần, lôi kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, có chút bất đắc dĩ nói, “Mẫu thân tức giận rất đáng sợ.”
A Uyên lập tức mãnh gật đầu, Bách Lý Vân Tựu xoa xoa đầu của hắn cười.
Bất quá, Bách Lý Vân Tựu lại cảm thấy không thích hợp, trong ngày thường Lưu Ly cũng sẽ không tức giận lung tung, hôm nay vì sao mạc danh kỳ diệu như vậy.
Bách Lý Vân Tựu lại dừng bước, cúi đầu nhìn về phía A Uyên, hỏi: “A Uyên, hôm nay ngươi ở trong nhà Phong thúc, trừ Tang Tang nương ngươi sinh oa oa ra, còn có chuyện gì phát sinh?”
“Tang Tang nương sinh oa oa?” A Uyên vòng vo chuyển tròng mắt, “Sinh oa oa có phải là Tang Tang nương một mực trong phòng oa oa kêu không?”
“. . .” Bách Lý Vân Tựu yên lặng gật đầu.
“A Uyên hôm nay một ngày đều chỉ nghe được Tang Tang nương kêu oa oa, sau đó thấy Nguyệt Nguyệt nương cùng mẫu thân ở trong phòng ra ra vào vào, không có nghe được cái gì, cũng không có thấy cái gì.” A Uyên nỗ lực hồi tưởng, nghiêm túc trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, “Còn có chính là Phong thúc đi vào trong phòng sẽ không có trở ra.”
Tang Tang nương kêu khó nghe như vậy, Phong thúc cũng không có đi ra, Phong thúc rất thích nghe Tang Tang nương kêu như vậy nga?
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, sau đó lôi kéo hắn một lần nữa tiếp tục đi về phía trước.
A Uyên suy nghĩ một chút, lại