CHƯƠNG 28: CÓ TÌNH HUỐNG
Editor: Luna Huang
Thời gian cuối hè, Ám Dạ đi áp tiêu, hiện đã vào đêm, từ lúc bắt đầu trời còn nắng đã mưa đến đêm đột nhiên to hơn.
Tối nay Ám Nguyệt có chút bất an, nhìn ngoài phòng mưa tầm tả mưa to, mi tâm cau lại.
Tinh Thiên ở nhà chính cùng tiểu điểu nhi còn có A Uyên chơi với nhau, thỉnh thoảng sẽ nhào tới bên người nàng ôm chân của nàng nãi thanh nãi khí nói: “Mẫu thân, muốn cha.” Ám Nguyệt sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, đi cùng ca ca còn có điểu nhi muội muội chơi đi, cha rất nhanh sẽ trở lại thật nhanh.”
“Mẫu thân gạt người! Bầu trời tối đen! Còn chưa đủ hai tuổi Tinh Thiên nói rất không rõ ràng lắm, từ cũng không nói được câu dài, chỉ thấy hắn ôm chân của Ám Nguyệt không buông tay, Ám Nguyệt tự nhiên biết hắn muốn nói cái gì, hắn muốn nói là mẫu thân gạt người, hôm nay cha nói rõ hừng đông ngày hôm nay cha sẽ trở về, nhưng là bây giờ trời đã đen.
Tinh Thiên vừa nói như vậy, Ám Nguyệt lập tức nghiêm mặt, kéo Tinh Thiên ra khỏi đùi nàng, không vui nói: “Vậy đi trách ngươi cha, bản thân hắn nói không giữ lời!”
Xuất phát rõ ràng nói xong sáng hôm nay trở lại Liễu thành, hiện nay trời đã tối rồi, hắn vẫn chưa về, hắn cho tới nay đều là một người đúng giờ, cũng không quá hạn mà về, bất kể là từ trước ở Tố thành hay hôm nay ở Liễu thành, hôm nay hắn chậm chạp không về…
Ám Nguyệt dù cho làm nương, tính tình hấp tấp đại đại liệt liệt vẫn không có sửa, tiểu Tinh Thiên không ít bị nàng hung, tự nhiên tiểu Tinh Thiên sẽ không ít khóc, hiện nay tiểu Tinh Thiên bị nàng đẩy qua một bên, suýt nữa té ngã, cũng may Bạch Lưu Ly nhanh tay đỡ Tinh Thiên, mới không để hắn ngã xuống đất.
Tinh Thiên vừa nhìn thấy mẫu thân lại hung hắn, vội vã nhào tới trong lòng Bạch Lưu Ly, nước mắt nhất thời ào ào chảy, dáng dấp rất thương tâm, thút tha thút thít nói, “Ly Ly nương, mẫu thân gạt người, mẫu thân hung, ô ô ô. . .”
Bạch Lưu Ly cảm thấy, tiểu Tinh Thiên chính là làm từ nước, một nam oa oa so với tiểu điểu nhi còn thích khóc hơn, bình thường khóc rầm rầm làm bộ đáng thương, cho người nhìn đau lòng.
“Tiểu Tinh Thiên ngoan, Ly Ly nương ở chỗ này, mẫu thân sẽ không hung ngươi.” Bạch Lưu Ly ngồi xổm trước mặt tiểu Tinh Thiên, một bên dỗ hắn êm ái vì hắn lau nước mắt, Tinh Thiên tiểu tâm dực dực ngẩng đầu liếc gương mặt như trước bình tĩnh của Ám Nguyệt một mắt, vội vã lại rúc vào trong lòng Bạch Lưu Ly, trừu khấp nói, “Mẫu thân còn hung.”
Bạch Lưu Ly ngước mắt nhìn về phía Ám Nguyệt, bất đắc dĩ lại có chút nghiêm túc nói: “Ám Nguyệt, ngươi dọa hài tử rồi.”
Ám Nguyệt không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm trời cao tối như mực mưa to mưa to.
Bạch Lưu Ly lại giúp tiểu Tinh Thiên lau lau mặt, sau đó gọi A Uyên đưa tiểu Tinh Thiên vào buồng trong chơi, đỡ phải hắn lại bị mẫu thân âm tình bất định này hù khóc, A Uyên cố sức gật đầu một tay nắm tiểu Tinh Thiên một tay nắm tiểu điểu nhi đi vào trong phòng.
Bọn tiểu tử đi vào trong phòng, Ám Nguyệt cũng đột nhiên xoay người ở bên trong phòng tìm cái gì, một bên tìm một bên sốt ruột nói: “Không được, ta muốn đi ra xem một chút.”
“Ám Nguyệt.” Ám Nguyệt lấy một cây dù, Bạch Lưu Ly giơ tay lên đè tay nàng xuống, “Bên ngoài bầu trời tối đen mưa lớn, ngươi đi ra làm cái gì? Ngươi muốn đi đâu tìm Ám Dạ?”
Ám Nguyệt mi tâm khẩn túc, cũng không nói lời nào, Bạch Lưu Ly lại nói: “Ám Dạ biết chiếu cố bản thân, có lẽ là hôm nay mưa nên đường khó đi, ngươi không cần gấp gáp như vậy, ngươi nếu thật lo lắng, ta để Bách Lý Vân Tựu giúp ngươi đi tìm, ngươi còn hoài thau, không nên mãng chàng.”
“Thế nhưng ——” Ám Nguyệt hiển nhiên vẫn là rất lo lắng Ám Dạ.
“Được rồi, vào trong phòng bồi bọn tiểu tử đi, ta đến thư phòng đi gọi Bách Lý Vân Tựu đi ra ngoài giúp ngươi nhìn một cái.” Bạch Lưu Ly vỗ vỗ mu bàn tay của Ám Nguyệt, từ trong tay nàng lấy dug, không hề nghe nói cái gì nói cái gì, mở dù đến thư phòng.
Một lúc, Bách Lý Vân Tựu từ thư phòng đi tới, đến y quán tiền đường khoác áo mang đấu lạp, kéo đại môn đóng chặt ra.
Ám Nguyệt không chịu về bên trong nhà chính, kiên trì ở y quán ngồi chờ Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ trở về, Bạch Lưu Ly khuyên không được nàng, dỗ ba oa oa ngủ xong mới ra y quán cùng nàng chờ.
Mưa rơi không thấy có xu thế yếu bớt, thời gian một chút trôi qua, cho đến giờ tý.
Ám Nguyệt cũng ngồi không yên nữa, đứng lên liền đi tới cạnh cửa kéo đại môn, mặc nước mưa lạnh lẽo theo gió theo gió đập trên người trên mặt.
Còn không đợi Bạch Lưu Ly khuyên Ám Nguyệt khép cửa lại, Ám Nguyệt đã vọt vào trong mưa, Bạch Lưu Ly liền vội vàng tiến lên, phát hiện trước cửa có hai bóng người, mặc dù ăn mặc soa y đấu lạp thấy không rõ dung mạo, lại có thể từ bước chân của bọn họ tinh tường nhận được là Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ.
“Dạ Dạ!” Ám Nguyệt không để ý mưa rơi, vọt tới trước mặt Ám Dạ, Ám Dạ sợ nàng gặp mưa, vội vã bước đến dưới mái hiên y quán, Ám Nguyệt vì hắn gở đấu lạp xuống, thẳng đến thấy mặt của Ám Dạ, nàng mới thoáng an tâm, tiện đà khẩn trương hỏi, “Ngươi đi nơi nào? Không phải nói sáng hôm nay sẽ trở lại sao?”
Ám Dạ thẳng đến Ám Nguyệt lo lắng cho hắn, trong lòng ôn nhu ấm áp, ôn nhu cười với nàng, nói: “Tiểu muội thay ta cởi soa y, tiến thất nói đi.”
Ám Nguyệt đang nghĩ ngợi Dạ Dạ khi nào quái lạ như vậy, cởi soa y còn bảo nàng, thế nhưng nghĩ đến Dạ Dạ của nàng bình an trở về, nàng cũng không cảm thấy có cái gì.
Nhiên, khi Ám Nguyệt cởi soa y trên người Ám Dạ, thấy trên lưng hắn cõng một cô nương cả người thấp đát đát hiển nhiên đã bất tỉnh, nàng cả kinh một cước lập tức đạp trên đùi Ám Dạ, cắn răng nghiến lợi nói: “Dạ Dạ ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Bách Lý Vân Tựu đang cởi soa y diện vô biểu tình, Ám Dạ bị đau cau mày, Bạch Lưu Ly giật mình, Ám Dạ thấy Bách Lý Vân Tựu nhìn