CHƯƠNG 35: CÓ THÚC THÚC
Editor: Luna Huang
Hôn sự của Sa Mộc cùng Đồng Nhai định mùng tám tháng chạp, bởi vì Đồng Nhai vừa tới Liễu thành tiền nhiệm, chuyện phải tiếp nhận phải thăm dò phải tu chỉnh rất nhiều, tự nhiên không thể đăth hôn sự ở vị trí đầu não, cũng bởi vì hắn được Sa Mộc cho hắn ăn thuốc an thần, này đây không hề sợ như mấy năm trước vậy.
Sa Mộc ở Vân gia, nói là Vân gia, thực tế là ở tại viện tử của Ám Nguyệt, bởi vì Bách Lý Vân Tựu cần thư phòng, Sa Mộc cũng không thể vẫn ở tại thư phòng không đi, cũng may Ám Nguyệt bên kia có một gian nhĩ phòng bỏ trống, Bách Lý Vân Tựu liền không có hỏi chủ nhân gia, liền tự quyết định để Sa Mộc đi vào ở.
Lúc đầu, Sa Mộc rất là ngại, nhưng nhìn Ám Nguyệt cùng Ám Dạ hoàn toàn bất tại hồ viện tử của bọn họ có thêm một người, nàng mới thoáng an tâm.
Sa Mộc xuất thân hạ nhân, tuy rằng từ lúc Bạch Lưu Ly mang nàng đế làm thị nữ thiếp thân hầu bên người nàng từ trước so sánh với có thể nói bầu trời với mặt đất, hơn nữa Bạch Lưu Ly vẫn chưa từng bạc đãi nàng, lão Bạch Việt cũng chỉ là xem nàng là tiểu nha đầu nghe lời, chưa từng xem nàng là hạ nhân mà sai sử, đến nỗi Bạch Lưu Ly ly khai Tố thành Bạch phủ không có đổi chủ, hoàng thượng đối với nàng tiếp tục tồn tại ở Tố thành trên dưới Bạch phủ nghiễm nhiên đem Sa Mộc trở thành chủ tử của Bạch phủ, đối với nàng có thể nói là lễ phép có thừa.
Mấy năm này, Sa Mộc mặc dù không thể làm vinh dự Bạch gia, mà Bạch gia cũng cùng trước kia không thể sánh được, nàng lại chỉnh lý Bạch gia ngay ngắn rõ ràng, để Bạch phủ không ai dám lỗ mãng.
Nhiên, tuy là như vậy, đáy lòng Sa Mộc, nàng vẫn là của của Bạch phủ,, thị nữ của đại tiểu thư Bạch Lưu Ly, hôm nay đến Liễu thành, ở trong viện của Vân gia cùng Hạ gia, nàng một cách tự nhiên làm tất cả công việc, bao quát giặt quần áo làm cơm, bao quát chiếu cố hai tiểu gia hỏa các loại.
Mặc dù Bạch Lưu Ly không để cho nàng làm như vậy, nhưng Sa Mộc cũng kiên trì, Bạch Lưu Ly vô pháp, liền để tùy ý, cười nói là phản chính không qua mấy tháng, nàng chính là huyện thừa phu nhân, đến lúc đó để nàng đến giúp giặt quần áo làm cơm liền khó khăn.
Lúc này, bình thường là Sa Mộc mặt đỏ lên muốn tìm một động chui vào, lại dẫn tới Bạch Lưu Ly càng thêm muốn trêu nàng.
Đầu tháng mười, tiểu điểu nhi cùng Tinh Thiên đầy hai tuổi, ngày đó hai tiểu gia hỏa phân biệt mặc bộ đồ mới mẫu thân bọn họ may cho bọn họ, đến A Uyên cũng có phần, bất quá thấy thế nào đều là xiêm y trên người đều là đẹp, đường may tinh mịn như cửa hàng làm một dạng, mà trên người A Uyên cùng tiểu điểu nhi…
Bách Lý Vân Tựu ôm hai tiểu gia hỏa nhỏ giọng nói: “Nhất định phải nói đẹp, thích, biết không?”
“Biết!” A Uyên lôi kéo tay của tiểu điểu nhi cố sức gật đầu, “Dù cho xiêm y mẫu thân vá méo mó, cũng phải nói đẹp! Nếu không mẫu thân tức giận, lần sau không làm xiêm y cho A Uyên cùng muội muội!”
“Ân, thật ngoan.” Bách Lý Vân Tựu hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu điểu nhi, “Tiểu điểu nhi nhớ kỹ chưa?”
“Ân!” Tiểu điểu nhi cũng học dáng dấp của A Uyên cố sức gật đầu, “Mẫu thân, vá xấu xấu, ân…phải nói đẹp.”
“Tiểu điểu nhi cũng thật ngoan.” Bách Lý Vân Tựu cười xoa xoa đầu của tiểu điểu nhi, ngẩng đầu, thấy Bạch Lưu Ly đang cầm điểm tâm vào, Bạch Lưu Ly vừa thấy được Bách Lý Vân Tựu giúp hai tiểu gia hỏa thay xong bộ đồ mới, không khỏi cười tủm tỉm hỏi hai tiểu gia hỏa nói, “Mẫu thân làm bộ đồ mới cho các ngươi xinh đẹp không?”
“Đẹp!” Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời.
“Thích không?” Mắt Bạch Lưu Ly sáng rực lên.
“Thích!” Tiểu gia hỏa lần thứ hai trăm miệng một lời, thanh âm dị thường vang dội.
Trong lòng Bách Lý Vân Tựu nghĩ, may là hắn mới vừa rồi có chuẩn bị trước, bằng không cả ngày hôm nay hắn và hai tiểu gia hỏa nhìn đủ sắc mặt của Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly được hai tiểu gia hỏa khen, lại ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, có chút hưng phấn nói: “Hôm nào ta làm một kiện cho ngươi.”
Bách Lý Vân Tựu vốn có muốn nói không cần, nhưng nhìn đôi mắt sáng quang của Bạch Lưu Ly, vẫn là kiên trì không được, không khỏi cúi đầu nhìn về phía chân mình, lần trước Lưu Ly làm hài để hắn đau khổ chừng mấy ngày, nếu như vá xiêm y, ước chừng là không thể ra cửa…
Vì vậy, một nhà bốn miệng dùng xong điểm tâm, Bách Lý Vân Tựu mang theo thê nhi tử nữ đến mang tiểu Tinh Thiên xuất môn đi chơi, bởi vì Ám Nguyệt chuẩn bị lâm bồn, Ám Dạ cần chiếu cố, không có cách nào khác mang tiểu Tinh Thiên xuất môn đi chơi, liền phó thác cho phu phụ Bách Lý Vân Tựu.
Ngày đó, bọn tiểu tử chơi được rất vui vẻ, đến Bạch Lưu Ly đều cười đến dị thường hài lòng, ban đêm hai tiểu gia hỏa khó có được cùng nhau cùng mẫu thân cha bọn họ ngủ cùng chỗ, thẳng quấn quít Bách Lý Vân Tựu kể cố sự cho bọn họ nghe, Bách Lý Vân Tựu vô pháp, chỉ cau mày mò mẩm một cố sự đến Bạch Lưu Ly cũng không nghe không lọt tai, nhiên cố sự của hắn còn chưa kể hết, hai tiểu gia hỏa lại đều ngủ hết.
Bạch Lưu Ly cười, cố sự sỏa như vậy cũng chỉ có ngốc tử hắn mới nghĩ ra, nàng cũng sắp nhìn không được cười, hai tiểu gia hỏa còn nể tình như thế.
Bách Lý Vân Tựu cười nói, nhi tử của hắn, nếu không cho hắn mặt mũi vậy thì thế nào thành?
Thời gian giữa Trung tuần tháng mười, Ám Nguyệt sinh lần hai, quả nhiên như miệng quạ của Bách Lý Vân Tựu, là nhi tử, làm hại Ám Nguyệt vốn là kích động không thôi túm Ám Dạ hỏi là nam oa oa hay nữ oa oa, vừa nghe Ám Dạ nói là nam oa oa cả người nàng cũng méo mó, thẳng đấm sàng gào: “Gia! Ta hận ngươi a a a a!”
Bách Lý Vân Tựu lúc này đang ngồi ở trong nhà chính của mình nghe Ám Nguyệt vừa sinh xong còn có tinh lực thập phần rít gào, đắc ý nhìn Bạch Lưu Ly ngồi ở bên cạnh hắn, hừ một tiếng nói: “Xem ra là nhi tử, quả nhiên như ta sở liệu.”
Bạch Lưu Ly: …
Không bao lâu sau, Ám Dạ tới, trên mặt tràn đầy nụ cười nói lại làm cha nụ cười nói: “Gia, phu nhân, tiểu muội sinh một nhi tử.”
“Quả nhiên là nhi tử.” Bách Lý Vân Tựu có chút đắc ý nói.
Ám Dạ nói: “Đúng vậy, quả nhiên như gia lúc đầu nói, là tử, nên tiểu muội gào muốn chết.”
Bách Lý Vân Tựu khe khẽ hừ một tiếng: “Đây chính là kết quả các ngươi gieo vào đông, đã định trước kết xuất nhi tử.”
Ám Dạ cùng Bạch Lưu Ly: …
Sau đó, Ám Dạ cùng Ám Nguyệt lại tranh nhau đặt tên cho hài tử.
Ám Dạ nói, lần trước là nàng đặt, lần này đến phiên ta.
Ám Nguyệt nói, dựa vào cái gì cho