CHƯƠNG 2: ĐÍCH NỮ LƯU LY
Editor: Luna Huang
Đích trưởng nữ của hế tộc Trạch quốc Bạch gia Bạch Lưu Ly, ỷ vào hoàng cữu, tức đương kim thánh thượng Hạ Hầu Nghĩa sủng ái, cùng với phụ thân Bạch Trí anh hùng trấn quốc phong ban cho phù hộ, từ chín tuổi liền ở đế đô làm xằng làm bậy, là một đại ác nữ người người căm hận tránh không kịp lại không thể làm gì, hôm nay chết, có thể để cho bách tính Tố thành chúc mừng.
Bạch Lưu Ly tiếp thu tiêu hóa ký ức cùng nhận tri trong đầu không thuộc về của nàng, cũng hiểu nguyên nhân tử vong của nguyên chủ của thân thể này, si mê sai người chung rơi vào hạ tràng bị người yêu nhất phản bội, ôm nỗi hận chết ở trong tay người yêu nhất, cô đơn đến hoàng tuyền.
Hôm nay, nàng xuyên qua mà đến, ở nơi này trọng sinh trên người nữ tử có tên trùng với mình, đây là duyên phận hay là vận mệnh, nàng dùng thân thể của người khác, không chỉ có là kéo dài sinh mệnh đời trước của nàng, cũng là thay Bạch Lưu Ly của thế giới này tiếp tục sống sót, như vậy, tất cả phát sinh ở thân thể này, nàng cũng cần nhất nhất điều tra rõ, người lấn nàng hại nàng, nàng cũng nàng cũng bọn họ trả giá thật lớn, lấy lại một cái công đạo cho Bạch Lưu Ly chết thảm của thế giới này, để cho nàng an tâm vãng sinh.
Mâu quang của Bạch Lưu Ly lợi hại hơi liễm run sợ, ác nữ? Đến tột cùng là có tiếng mà không có miếng hay là danh phù kỳ thực, nghĩ đến cũng chỉ có nàng tự mình biết, bất quá bất kể nàng có tiếng mà không có miếng hay là danh phù kỳ thực, Bạch Lưu Ly nàng được họi là Tu La độc y, làm sao sẽ hồ tại danh hào ác nữ?
Ác, thật hợp với ý nàng, nàng chưa bao giờ cho rằng bản thân là người lương thiện.
Mưa ngừng, tầng mây đen đặc giảo nguyệt tựa hồ đang cùng thu chi ám dạ ngoạn nháo, lúc ẩn lúc hiện.
Bạch Lưu Ly quỳ một gối xuống ở bờ sông nhỏ trong trẻo, nương ánh trăng lúc sáng lúc tối trên bầu trời, mơ hồ thấy rõ ảnh ngược của mình trên mặt sông, một thân trang phục cổ đại, cũng trang nam nhi, ngoại tay áo tơ lụa hẹp huyền sắc, bên trong đúng là mặc bộ nhu y đơn bạc, nhất phó dung nhan vốn nên mịn nhẵn đã bị hủy đến ô cùng thê thảm, vốn nên tóc đen ở thắt lưng hiện chỉ có qua vai, tán loạn rối tung ở đầu vai, rõ ràng là dấu hiệu bị người kéo lung tung, phối hợp khuôn mặt tươi cười tràn đầy vết đao lão huyết, như quỷ mị trong ám dạ, xấu xí, hãi nhân.
Bạch Lưu Ly dùng đầu ngón tay chậm rãi một chút một chút mơn trớn trên mặt lướt qua mỗi một đạo lão huyết, một đạo, lưỡng đạo, tam đạo. . . Mỗi một đạo, hai tròng mắt trong trẻo thì càng lạnh lùng một phần.
“Mười sáu đạo.” Đếm tới một đạo lão huyết cuối cùng, Bạch Lưu Ly không giận phản tiếu, nếu không phải nhìn mặt của nàng quỷ mị đáng sợ như vậy, một đôi thanh mâu lưu quang hàm chứa nụ cười, đúng là liễm diễm như xuân hoa, dưới ánh trăng rạng rỡ sinh huy.
Chỉ là nụ cười ở chỗ sâu trong, là so với lãnh ý của sương tuyết mùa đông còn băng hàn hơn.
“Tân khoa võ trạng nguyên đại hôn?A. . .” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng cười, cuối cùng khinh xúc một chút thương trên mặt, chậm rãi đứng lên, hoạt động xương ống chân, bắt đầu suy nghĩ thể chất thân thể.
Thân thể của ác nữ Bạch Lưu Ly này, nhìn như đơn bạc, thể chất ngược lại không tệ, thân thủ cùng nội lực cũng có chút, mặc dù cùng kiếp trước của kém kém khá xa, bất quá cũng có không gian cường đại, nhất là miễn cưỡng có thể vào hai chân hữu lực của nàng, hiện nay có thể hảo hảo lợi dụng, bay qua thành tường của đế đô, đến thời khắc này một ngọn đèn dầu huy hoàng vui mừng bên trong Tố thành.
Đêm thu lạnh như nước, còn mang theo lạnh ý thấp sau mưa, càng lộ vẻ lạnh cuối mùa thu.
Bỗng nhiên, một trận phong nhanh chóng trên tường thành qua lại thổi qua phía sau binh vệ tuần thú, lệnh hai binh vệ vừa gặp thoáng qua không hẹn mà cùng rùng mình một cái, một tên binh vệ trong đó phút chốc dừng bước lại, cảnh giác giơ trường kích trong tay nhìn bốn phía, xác nhận bốn phía không dị thường, cau mày sờ sờ cái cổ lạnh sưu sưu của mình, thấp giọng nghi ngờ nói: “Kỳ quái, cảm giác vừa vặn như có người từ phía