ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 10
Editor: Luna Huang
Hai mươi năm trước, đế đô Trạch quốc đại loạn, tân Hạ Hầu Chiểu leo lên đế vị, sửa quốc hiệu vi Trạch Thuận, chỉ dùng mười năm ngắn ngủi liền Trạch quốc quốc thái dân an, thậm chí phế trừ chế độ nô lệ tồn tại đã lâu ở Trạch quốc, không biết được bao nhiêu bách tính mang ơn.
Trạch Thuận năm thứ mười một vào đông, hoàng thành truyền ra tin tức Vương Thượng mất, ngày đó, đế đô Trạch quốc toàn thành rối loạn, tiếng khóc không ngừng, bi thương không ngừng.
Người trong nước nói Vương Thượng là vì nước vì dân vất vả lâu ngày, cuối cùng ngã xuống.
Hôm nay, qua tám năm ngày Trạch Thuận đế mất , hôm nay Trạch Long đế từng là vương thất, từng được Trạch Thuận đế thưởng thức, để Trạch Thuận đế cuối cùng đem Trạch quốc giao cho vị vương thất này, bởi vì Trạch Thuận đế tại vị hậu cung không một người, càng không có con nối dòng.
Mà Trạch Long đế cũng không phụ kỳ vọng của Trạch Thuận đến cùng bách tính, thống trị Trạch quốc rất tốt, bách tính sinh hoạt giàu có an khang.
A Uyên đi Vân Lĩnh trên đường đi ngang qua một cái trấn nhỏ, nghe được có người ở trong quán trà kể chuyện, nói chính là cố sự của Trạch Thuận đế, hắn trong quán trà nghỉ ngơi, nghe xong cố sự của Trạch Thuận đế.
Sau khi nghe xong hắn mua vài bánh màn thầu, rồi đến đến bên cạnh tửu quán mua một cân thịt bò khô, tiếp tục lên đường.
A Uyên tuy là nam nhi, nhiên tâm tư của hắn nhưng vẫn so với nữ tử còn phải nhạy bén hơn, hắn biết Trạch Thuận đế trong miệng bách tính kỳ thực vẫn chưa chết, hắn chỉ là thay đổi một thân phận, hôm nay ở một địa phương thế nhân vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tiếp tục sống.
Cuối mùa xuân, toàn bộ Vân Lĩnh đều là thảm cỏ xanh, chim hót, lệnh lòng của người đều sung sướng buông lỏng không ít, A Uyên từ nhỏ theo Bạch Lưu Ly lên núi hái thuốc, thì đối với sơn lâm không xa lạ gì, chiếu phương hướng Bách Lý Vân Tựu nói với hắn cùng với trí nhớ lúc hắn còn nhỏ đã rất mơ hồ, hắn đang từ từ tìm kiếm địa phương hắn muốn đi.
Hắn còn nhớ rõ, địa phương di cười rộ lên càng bi thương kia ở, hai gian nhà gỗ.
Chỉ là thời gian trôi qua chín năm rồi, muốn trong núi rừng mang mang tìm được địa phương đã từng đã đến cũng không phải là chuyện dễ dàng, còn phải hảo hảo mà tìm mới tốt.
Vào lúc giữa trưa, A Uyên ở một gốc cây đại thụ che trời ngừng chân, dựa lưng vào thân cây ngồi xuống, cởi túi nước thắt ở trên lưng xuống, uống một hớp nước rồi lấy bánh màn thầu cùng thịt bò khô ra ăn, nhìn bốn phía lục ý thông thông, tự định giá kế tiếp làm sao đi.
Giữa lúc A Uyên xé một miếng thịt bò khô sắp cho vào miệng, đột nhiên có một đống lá cây từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, rơi xuống đầy đầu đầy người hắn, hắn chính ngẩng đầu nhìn lên, bỗng có một tiểu vọt tới bên cạnh hắn, đưa tay lấy bọc thịt bò khô hắn dùng giấy dầu gói kỹ bỏ chạy.
Khinh công của A Uyên tuy rằng không bằng tiểu điểu nhi, lại không có nghĩa là hắn chỉ là một đại phu tay trói gà không chặt, vì vậy vươn tay chụp lấy tiểu thân ảnh, liền kéo cổ áo của tiểu thân ảnh, kéo trở về.
Tiểu thân ảnh trước mắt, còn không đợi A Uyên thấy rõ bộ dáng của hắn, liền nghe tiểu thân ảnh dùng thanh âm làm bộ đáng thương nói: “Đại ca ca, ngươi có thể không đánh ta không?”
Là thanh âm của một tiểu nam hài, A Uyên nghe được lời của hắn có chút buồn cười, nhất thời liền nghĩ đến tiểu điểu nhi, không khỏi buông lỏng cổ áo của tiểu nam hài ra, ai biết hắn mới buông tay tiểu nam hài liền muốn chạy trốn, không quên nhét túi thịt bò khô vào trong quần áo.
Chỉ là hắn còn không có chạy ra hai bước lại bị A Uyên xách trở về, chỉ nghe A Uyên chìm chìm nói: “Ta không đánh ngươi, lại không có nghĩa là cho ngươi chạy a.”
“Không chạy chính là ngu ngốc! Ngươi ngươi ngươi, ngươi buông ta ra! Nếu không ta liền cắn ngươi!” Tiểu gia hỏa đột nhiên thay đổi dáng vẻ đáng thương mới vừa rồi.
Lời của tiểu gia hỏa để A Uyên không khỏi cười, “Nhìn ngươi cũng không coi là nhỏ, còn cắn người?”
Thật đúng là giống tiểu điểu nhi khi còn bé.
“Ngươi buông ta ra buông ta ra!” Tiểu gia hỏa giãy giụa, tứ chi lộn xộn.
“Tự nhiên là thả ngươi, bất quá trước đó ngươi phải trả thịt bò khô cho ta.” Ngược lại không phải là hắn tính toán chi li, chỉ là hắn không biết hắn còn phải mất bao nhiêu ngày trong rừng này, không có một ít thức ăn có thể không làm được gì.
“Không trả! Ta lấy được chính là của ta!” Tiểu gia hỏa đem bọc giấy trong lòng ôm thật chặt, sau đó ngẩng đầu trừng A Uyên.
A Uyên thấy rõ mặt của tiểu nam hài, mi thanh mục tú, lớn lên trái lại cho người thích, bất quá tính tình này không xong.
Tiểu gia hỏa vốn là không phục trừng mắt A Uyên, nhiên khi hắn mặt của A Uyên, biểu tình hung thần ác sát trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn, thay vào đó là nháy mắt mấy cái, có chút hưng phấn nói, “Đại ca ca, ngươi cùng cha ta lớn lên như nhau!”
A Uyên ngây ngẩn cả người, cảm thấy những lời này rất quen thuộc rất quen thuộc, nhìn kỹ tiểu gia hỏa này, tựa hồ cùng người trong ấn tượng kia rất giống.
Thất thần của A Uyên để tiểu gia hỏa bắt được cơ hội chạy, ôm chặt bọc giấy trong ngực hơn nữa, ôm chặt hơn nữa A Uyên đoạt đi.
A Uyên không kéo tiểu gia hỏa trở về, chỉ là chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng hắn lủi thật nhanh.
“A Ương, đem đồ vật trả lại.” Khi thân ảnh của tiểu gia hỏa sắp chạy thoát đường nhìn của A Uyên, một đạo thanh âm lạnh lùng của nữ tử vang lên, kèm theo một đạo thân ảnh tiêm sấu xuất hiện ở trong tầm mắt A Uyên.
Tiểu gia hỏa lập tức không dám chạy, mà là thập phần ủy khuất ứng tiếng: “Vâng, nương.”
“Xin lỗi thanh niên nhân.” Chỉ nghe thanh âm nữ tử ôn hòa, A Uyên ngước mắt nhìn về phía nàng.
“Sàn sạt. . .” Một trận gió thổi qua, thổi trúng cành lá trên đỉnh hơi rung động sàn sạt.
Đó là một nữ tử niên kỷ chừng bốn mươi, một thân xiêm y đạm lam, tóc dài dùng một cây