CHƯƠNG 23: HỦY KỲ CÁNH TAY 3
Editor: Luna Huang
“Muội muội câu hỏi này là ý tứ gì, tỷ tỷ để ý… Tự nhiên là muội muội.” Bạch Trân Châu âm thầm cắn môi, nụ cười ấm áp khóe mắt có chút hư hoảng, “Muội muội người tỷ tỷ để ý nhất trên đời này.”
Trong lòng Bạch Lưu Ly cười nhạt, cảm thấy tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp của nàng thật thật giỏi về diễn trò, trong nhất ngôn nhất ngữ thần sắc biểu lộ ra cho người nhìn không ra kẽ hở dối trá nào, nếu nàng không có cảm sát lực đời trước tất cả nhạy cảm, chỉ sợ cũng muốn tin tưởng người ôn nhu giả nhân giả nghĩa này, người để ý nhất sao? Chỉ sợ là người muốn diệt trừ nhất thì đúng hơn.
Nếu nói là ngụy trang, năng lực của nàng tuyệt không thua gì bất luận kẻ nào, chỉ là hiện nay nàng không cần ngụy trang, lúc này nàng muốn xóa đi người nào, không bao giờ cần phải ngụy trang.
Bạch Trân Châu nhìn không thấu nghĩ cách trong chỗ sâu nhất ở mâu quang của Bạch Lưu Ly, chỉ có thể ưu thương tiếp tục nói: “Chỉ là nghiêm phạt của muội muội đối với Lan nhi hơi nặng chút, nàng đến tột cùng phạm vào tội gì không thể tha thứ, để muội muội không đem nàng lưu vong bắc địa….”
Đối mặt với Bạch Lưu Ly sống lại mà đến, trong lòng Bạch Trân Châu mơ hồ cảm thấy bất an, hôm nay Bạch Lưu Ly ngoài sáng giống như trước một dạng ôn tồn, kì thực như mọi chuyện lại cùng nàng đối nghịch, hôm nay không chỉ có muốn đem Bạch Lực xuất Bạch phủ, còn muốn đem Lan nhi cũng từ bên người nàng loại bỏ, Bạch Lưu Ly… Đến tột cùng cảm thấy cái gì, hay là phát hiện cái gì? Bất quá, lấy đầu óc của Bạch Lưu Ly như vậy, có thể biết cái gì?
Nhưng nếu là nàng không có phát hiện gì cả, lại làm sao biết biết một chút tình cảm cũng không có không Bạch Lực cùng Lan nhi không được, phải biết rằng, Bạch Lực cùng Lan nhi, là người nàng ở Bạch phủ tín nhiệm nhất, cánh tay trài phải của nàng, nếu là thiếu bọn họ…
“Tỷ tỷ ngươi cứ nói đi? Ta cảm thấy tỷ tỷ sẽ phải rõ ràng mới đúng, lẽ nào tỷ tỷ không rõ ràng lắm sao?” Bạch Lưu Ly đưa khuỷu tay đặt trên tay cầm của ghế, lấy mu tay chống trán, lo lắng bật hơi, nhất phó dáng dấp lười nhìn thứ vô vị, “Bất quá dù cho tỷ tỷ không rõ ràng lắm cũng không cần giữ, phản chính cho tới nay ta mặc kệ trừng trị ai đều không cần lý do, hôm nay cũng không nhị.”
Cái danh ác nữ này kỳ thực cũng rất tốt nha, chí ít giờ này khắc này có thể để cho nàng tùy tâm sở dục, tiếng xấu lan xa thì như thế nào, ác độc thì như thế nào, nàng không ở danh tiếng loại vật này, nàng để ý là có thể đạt được mục đích của chính mình không.
Nàng cam tâm tình nguyện thưởng thức phong cảnh, nhìn người cao ngạo đến không ai bì nổi tất cả tôn nghiêm trong tay nàng thành tro, trên đời sẽ không có phong cảnh gì so với xem bọn hắn từ vân đỉnh chất vật bất kham ngã xuống đất phá lệ đẹp, nhất là tỷ tỷ xinh đẹp như tiên tử hạ phàm của nàng này, hôm nay nàng là thánh khiết như Bạch Liên, nếu nàng cả người dính đầy nước bùn, sẽ là như thế nào một phong cảnh thế nào?
Mà Lan nhi vừa nghe đến Bạch Trân Châu nói hai chữ “Bắc địa”, nhất thời sợ đến linh hồn hư không, lấy lại tinh thần thì vội vã dùng đầu gối đi phía trước hai bước, vươn song chưởng ôm chặt lấy chân nhỏ của Bạch Lưu Ly, trên mặt không một tia huyết sắc, kinh khủng muôn dạng cầu xin tha thứ: “Đại tiểu thư! Nô tỳ không muốn đi bắc địa! Nô tỳ không muốn đi bắc địa! Nô tỳ không phải cố ý muốn mạo phạm đại tiểu thư! Đại tiểu thư tha mạng a!”
Bạch Lưu Ly tùy Lan nhi chân của mình diêu hoảng, chỉ là tròng mắt lạnh lùng nhìn nàng, như là nhìn mổ vở hài kịch vô tri, thờ ơ, Lan nhi thấy Bạch Lưu Ly không có phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Châu ngồi ở một bên, phảng phất thấy được cứu mạng một dạng, vội vã từ chân của Bạch Lưu Ly, cấp cấp dùng đi đến trước mặt Bạch Trân Châu, một bên dập đầu một bên cầu khẩn nói: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cầu người mau cứu Lan nhi! Nể tình Lan nhi hầu hạ nhiều năm như vậy nhiều năm như vậy, người mau cứu Lan nhi đi! Lan nhi vẫn trung thành và tận tâm hầu hạ người a!”
“Muội muội, có thể không cho tỷ tỷ một tình cảm, tha Lan nhi lần này?” Bạch Trân Châu nhìn Lan nhi đem cái trán dập đầu đến sưng đỏ, khuôn mặt không đành lòng, liền lại một lần nữa mở miệng hướng Bạch Lưu Ly cầu tình.
Đã từng, Bạch Lưu Ly suốt ngày tại ngoại du hoảng, cũng không quản chuyện trong phủ, bất luận lớn nhỏ, cố đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Bạch phủ giao trong tay Bạch Trân Châu khéo tay tiếp quản, đây cũng là nói, Bạch Trân Châu ngoại trừ không có thân phận của gia chủ ra, trong tay