Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 29: Tra Nam Xuất Hiện


trước sau

CHƯƠNG 29: TRA NAM XUẤT HIỆN
Editor: Luna Huang
Ngày mai, giờ Thìn.
Bạch Lưu Ly đang ở dược các hoán dược cho mặt của nàng, Sa Mộc vừa giống như hôm qua một dạng vội vả chạy tới, vẻ mặt khẩn trương thở hổn hển nói: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư ——”
“Lại có cái gì chuyện không tốt xảy ra?” Bạch Lưu Ly đén mí mắt đều lười vén, nhìn gương mặt của bản thân trong gương đồng khôi phục cực kỳ chậm rãi, nhãn thần lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh lùng.
“Hồi đại tiểu thư, lão thái gia ở tiền viện cùng biểu công tử đánh nhau!” Sa Mộc lập tức ý thức được mình mãng chàng, vội vã cúi đầu cung kính nói.
“Biểu công tử?” Đôi mắt của Bạch Lưu Ly híp lại, hàn mang chợt nổi lên, đem băng gạc cầm trong tay một tiếng xé, thanh âm nứt ra tức thì cho người cảm thấy có chút chói tai, “Ai thỉnh hắn vào phủ?”
“Đại tiểu thư hôm qua ra lệnh nói hôm qua cả ngày không tiếp khách, nghe người gác đêm nói, biểu công tử đêm qua ở bên ngoài phủ đợi một đêm, sáng nay cửa phủ cửa vừa mở ra hắn liền vội cấp tiến phủ tìm đến đại tiểu thư, lão thái gia vừa vặn ra tiền thính chờ đại tiểu thư, nhìn thấy biểu công tử không nói hai lời liền động thủ, người bên ngoài ngăn cũng ngăn không được…”

Bạch Lưu Ly nghe Sa Mộc nhất ngũ nhất thập trần thuật, một bên đem dược một lần nữa băng gạc, tâm trạng cười nhạt, nàng đích thật là ở trong phủ nói qua biểu công tử đến Bạch phủ không cần thông truyền, khiến Vũ Thế Nhiên mới có thể ở Bạch phủ ra vào như thường, bất quá nghĩ đến hôm qua phương thức nàng xử trí Bạch Lực cùng Lan nhi đối với người ở trong phủ mà nói kinh sợ nhân tâm, bọn họ mới không dám nghịch lại ra lệnh nàng hạ hôm qua, đến nỗi Vũ Thế Nhiên bị chận ngoài cửa tròn một ngày.
Như thế không kịp chờ đợi muốn gặp được nàng, là sợ nàng lại một lần nữa trở thành chướng ngại vật của hắn, hay là sợ nàng chân tướng của chuyện kia còn đối với bất lợi?
Vũ Thế Nhiên, người nàng đã từng yêu, hôm nay gặp lại, nàng phải như thế nào hảo hảo mà hảo hảo mà khoản đãi hắn mới tốt?
“Đi, đi xem quý khách của Bạch phủ ta.” Bạch Lưu Ly vẫn như cũ đem mũ sa đội lên, đi ra dược các.
Tiền viện.
Bạch Việt đang cùng Vũ Thế Nhiên đánh đến không thể ngăn, Bạch Việt tuy rằng tâm trí bất túc,, nhưng lúc còn trẻ thân thủ còn rất đủ, bạch mi dựng thẳng, nhãn thần ngoan lệ, từng chiêu tới ngoan, tựa hồ phải đánh cho Vũ Thế Nhiên tàn phế đánh chết mới cam tâm.
Vũ Thế Nhiên cũng không hổ là võ trạng nguyên thánh thượng bổ nhiệm, có thể dưới tình huống bất loạn không làm thương hại Bạch Việt liên tục tránh, chỉ là mi tâm ninh thật chăt, lại chút nào không hiện chật vật, ngược lại sinh sôi một loại sức dụ dỗ mê người, thị nữ liên can như mê như say.
Chỉ là tính nết có tốt hơn nữa cũng không nhịn được Bạch Việt như vậy dây dưa thủ nháo, huống chi Vũ Thế Nhiên hiện tại chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Bạch Lưu Ly, hắn đối với Bạch Việt nhẫn nại tần lâm cực hạn.

Hắn không còn là tiểu tử nghèo ngày trước phải sắc mặt người sống, hắn hôm nay không cần ăn nói khép nép nữa, một lão đầu trước mắt này, cho tới bây giờ thấy hắn đều là một bộ ánh mắt khinh thường hắn, hắn bất quá đã là một kẻ ngu si, bằng gì khinh thường hắn? Nên hắn hận người Bạch gia, hận những mắt chó coi thường người này, hôm nay hắn chiếm được thân phận và địa vị hắn mong muốn, ai cũng không thể coi thường hắn nữa, nhất là lão Bạch Việt này!
Vũ Thế Nhiên bị Bạch Việt tới ngoan chiêu thức ép không thể nhịn được nữa, đang muốn hoàn thủ, chợt nghe tiếng cười lạnh trào phúng sâu đậm truyền đến, “Phò mã gia muốn hoàn thủ sao? Không sợ thế nhân chế nhạo ngươi tự tiện xông vào phủ đệ người khác còn khi dễ một lão nhân thần chí không rõ sao?”
Tiếng cười nhạo lạnh như sương lạnh lệnh Vũ Thế Nhiên nhất thời phân thần, Bạch Việt một đấm liền hung hăng rơi xuống đầu vai hắn, đánh cho hắn liên tục rút lui vài bước, chúng thị nữ kinh, cũng một tiếng không dám kêu, lại không dám tiến lên quan tâm một câu, từ trước đại tiểu thư không thích các nàng tới gần biểu công tử, hôm nay đại tiểu thư so với trước càng làm cho người sợ, các nàng dù cho như thế nào đi nữa không hiểu sát ngôn quan sắc, cũng vẫn là nghe ra trong giọng nói của đại tiểu thư lúc này bất thiện.
“Tiểu nhân (nô tỳ) gặp qua gặp qua đại tiểu thư!” Hạ nhân liên can người nhất thời đồng loạt cúi đầu cung kính chào nói, nhìn cũng không dám nhìn Vũ Thế Nhiên một mắt nữa, rất sợ Bạch Lưu Ly sẽ bởi vậy nghiêm phạt bọn họ.
Hơn nữa, cho tới bây giờ đại tiểu thư nhìn thấy biểu công tử cũng sẽ trở nên thoáng ôn nhu một ít, hôm nay thay đổi thế nào?
“Tiểu tử chết tiệt ngươi rốt cuộc đã tới, nhìn lão phu thế nào giúp ngươi giáo huấn người xấu tâm thuật bất chính này!” Bạch Việt nghe được thanh âm của Bạch Lưu Ly, lập tức thu gương mặt hung thần ác sát, cười đến khe rãnh nhìn về phía Bạch Lưu Ly.
Vũ Thế Nhiên ôm đầu vai chân định trụ, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Lưu Ly một thân hắc y mang theo mũ sa từ từ đi tới, dáng người yểu điệu, nam nhi trang phục, tựa hồ vĩnh viễn đều mang đều mang thanh âm khí ngạo nghễ, tuy là không nhìn thấy mặt của nàng, Vũ Thế Nhiên cũng có thể xác định, người hướng hắn đi tới, đích

thật là Bạch Lưu Ly không thể nghi ngờ.

Hôm qua hắn vừa nghe nói ác nữ Bạch Lưu Ly tử mà phục sinh, đến Vân vương gia đều vì nàng đảm bảo, hơn nữa người của Bạch phủ còn thỉnh còn thỉnh khai quan nghiệm thi, đại phu cũng chẩn mạch, ác nữ Bạch Lưu Ly đích đích xác xác sống lại, không phải là quỷ thi, là chân chân chính chính người sống tin tức kinh người, liền vội vả chạy tới Bạch phủ, chỉ vì tai nghe là giả mắt thấy là thật, hắn chính mắt thấy được Bạch Lưu Ly rõ ràng đứng ở trước mặt hắn, hắn mới tin tưởng chuyện nàng sống lại.
Bởi vì, hắn tận mắt nhìn Hạ Hầu Lạc dùng vải bông đem miệng mũi nàng che, đem nàng tươi sống muộn tử, nhìn tận mắt Hạ Hầu Lạc dùng chủy thủ trên mặt nàng vẽ vô số đao, nhìn tận mắt nàng bị dời thi đến bãi tha ma, nhìn tận mắt Bạch Lực ở trên nắp quan tài đóng trấn hồn đinh, dù cho nàng không có chết, cũng tuyệt đối không thể có thể trong quan tài bò ra ngoài, nhưng ——
Nếu là như vậy, nữ nhân có tất cả đặc thù của Bạch Lưu Ly này là ai?
Hơn nữa, lão Bạch Việt tuy rằng thần chí không rõ tính nết ác liệt, lại độc chỉ nghe Bạch Lưu Ly nói, mà hiện nay lão Bạch Viêt có thể đối với người tới không chỉ có ôn tồn còn cười đến như một oa nhi, người nọ nhất định là Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly. . . Nàng cư nhiên, thật không có chết!!
Làm sao có thể. . . Thiên hạ lại vẫn có thể có chuyện bất khả tin như vậy. . .
Bạch Lưu Ly tử mà phục sinh, xích ngọc bị đoạt, giữa hai thứ này, có hay không cái gì liên hệ? Hơn nữa, hôm nay Bạch Lưu Ly, chỉ một câu nói, liền để cảm thấy nàng không giống như là nàng, bởi vì Bạch Lưu Ly cho tới bây giờ nhìn thấy hắn, cũng sẽ tận lực thu hồi, hung ác của nàng, tuyệt sẽ không nói ra châm chọc băng lãnh như vậy, lại càng sẽ không gọi hắn là phò mã gia.
Nhưng, nàng lại rõ ràng là Bạch Lưu Ly.
Không được, hắn làm sao có thể để Bạch Lưu Ly sống lại, hắn có thể nào để cho nàng trở thành chướng ngại vật của hắn!

“Lưu Ly biểu muội, biểu huynh nghe nói ngươi đã trở về, đặc biệt tới thăm ngươi một chút, nhưng không nghĩ ngươi đóng cửa từ chối tiếp khách, biểu huynh tại ngoại chờ một đêm mới nhìn thấy ngươi.” Vũ Thế Nhiên nói kích động ôn hòa, tựa như thực sự vì Bạch Lưu Ly tử mà phục sinh vui vẻ, nói liền quan tâm hướng Bạch Lưu Ly đi đến, “Có thể không để biểu huynh nhìn ngươi một cái xem có bị thương hay không, chỗ nào không tốt?””
Phò mã gia lúc này không phải là nên ở trong phủ coi chừng mỹ kiều nương sao? Làm sao nhàn hạ thoải mái chạy tới Bạch phủ? Ta bất quá là biểu muội họ hàng xa đến không thể xa hơn của phò mã gia, làm sao có thể nhận được phò mã gia ở bên ngoài phủ chờ cả đêm.” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng, tay áo khẽ giơ lên, “Phò mã gia là thành thân rồi không sợ nhàn ngôn toái ngữ sao? Nhưng ta vẫn còn sợ người bên ngoài thuyết tam đạo tứ.”
“Lưu Ly biểu muội, biểu huynh bất quá là quan tâm ngươi mà thôi.” Vũ Thế Nhiên ninh mi, trong ôn hòa tràn đầy bất đắc dĩ, kì thực trong lòng là tràn đầy kinh ngạc, Bạch Lưu Ly luôn luôn chỉ biết động thô, bao thuở năng nói thiện nói như thế? Hơn nữa giữa những hàng chữ của nàng đều lộ ra lạnh lùng cùng xa cách thậm chí phản cảm với hắn, chớ không phải là nàng biết cái gì?
Vậy thì càng không thể đem nàng lưu trên đời này!
“Vậy phò mã gia quan tâm ta thu, phò mã gia mời trở về đi.” Bạch Lưu Ly rất không cho mặt mũi hạ lệnh trục khách, “Người đến, tiễn khách, sau này ai nếu lại để cho người không đứng đắn gì vào phủ, gia pháp hầu hạ.”
Nàng hôm nay không muốn cùng hắn chính diện giao phong, Vũ Thế Nhiên là một người thông minh, cũng không phải nàng tùy ý một kích liền có thể giải quyết, huống hồ nàng từ từ chỉnh chết hắn, có thể nào cho hắn ở đây tiện nghi như vậy.
Vũ Thế Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không tin Bạch Lưu Ly sẽ hạ lệnh trục khách trắng trợn như vậy.
“Nghe nói công chúa thân không thích hợp, ngày khác đến phủ đến thăm, phò mã gia, mời trở về đi.” Dưới mạn che mặt Bạch Lưu Ly quỷ dị cười, thân không thích hợp, thực sự là cớ tốt, chỉ bất quá Vũ Thế Nhiên lý do này có thể chống được bao lâu? Ha hả. . .
Vũ Thế Nhiên bị ép “Thỉnh” Đi rồi, Bạch Lưu Ly đem Sa Mộc đưa tới bên cạnh thân, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói câu gì, Sa Mộc gật đầu hiểu ý, khom người lui xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện