CHƯƠNG 4: TÂN HÔN CHI DẠ
Editor: Luna Huang
“Ngươi dám?” Vừa nghe muốn bị hủy dung, Hạ Hầu Lạc vừa sợ vừa giận, tâm tình không khống chế được vô ý thức muốn khởi động thân, nhưng mà tay phải của nàng mới vươn trên mặt đất, cánh bị Bạch Lưu Ly không chút lưu tình một cước đạp lên mu bàn tay nàng, chỉ nghe nhỏ nhẹ ” ” Một tiếng, Hạ Hầu Lạc lại một lần nữa đau kêu, nước mắt không chỗ nào báo trước lập tức từ viền mắt chảy ra, xương ngón tay của nàng lại bị Bạch Lưu Ly đạp gảy rồi!
Thiên kim chi khu làm sao chịu được đau đớn lặp đi lặp lại nhiều lần này, Hạ Hầu Lạc tuy là đau đến tê tâm liệt phế muốn ngửa đầu rống, cuối cùng chịu không nổi đau đớn phá cốt này, nhất cái cổ, đau ngất đi.
Kể từ đó, hai tay nhỏ và dài của Hạ Hầu Lạc, trong một thời gian ngắn đó là bị phế đi, thực sự là tốt lắm.
Đạm nhiên trên mặt Bạch Lưu Ly bất biến, coi như đạp gảy ngón tay của công chúa cùng nàng không có chút quan hệ nào, chỉ là đem chân chậm rãi từ trên mu bàn tay của Hạ Hầu Lạc dời, chậm rãi ngồi dậy, đi tới trước mặt Hạ Hầu Lạc, khinh thường nhìn hồng cân thêu uyên ương một mắt, đầu tiên là dùng đầu ngón chân nâng cằm của Hạ Hầu Lạc, cư cao lâm hạ mắt nhìn xuống khuôn mặt chật vật tái nhợt của nàng, vậy sau mới chậm rãi ngồi xổm người xuống, dùng chủy thủ trong tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng gương mặt đánh yên chi trơn bóng của Hạ Hầu Lạc, yếu ớt bật hơi: “Hạ Hầu Lạc, kỳ thực ngươi nên cảm tạ ta, ta chỉ là đạp gảy tay phải của ngươi, mà không phải ở trên mặt ngươi vẽ vài đường hoặc là hoặc là đem ngươi đi gặp diêm vương.”
Bạch Lưu Ly đưa mắt chuyển qua châu sai đầu đầy của Hạ Hầu Lạc, giơ tay lên đem chu sai sinh quang nhổ xuống, ném ở bên chân, một bên ném một bên vừa lầm bầm lầu bầu thản nhiên nói: “Kỳ thực không cần công chúa mở miệng, ta cũng biết bảo bối của công chúa giấu ở nơi nào.”
Ngay sau khi Bạch Lưu Ly đem châu sai trên đầu của Hạ Hầu Lạc toàn bộ nhổ xuống, khinh chuyển chủy thủ trong tay, lưỡi dao lướt qua búi tóc của Hạ Hầu Lạc, tóc dài hắc nhu liền bị từ đó mà đoạn, rối tung ở đầu vai của Hạ Hầu Lạc, cùng lúc đó, một viên thúy bạch sắc ngọc châu lớn chừng ngón cái theo tóc mà rơi, trợt đến trên lưng của Hạ Hầu Lạc!
Bạch Lưu Ly tức khắc khom người, đem ngọc châu thúy bạch sắc cầm lấy, chỉ thấy ngọc châu ngoại trừ so với ngọc châu tầm thường thấy được ở bên ngoài vô cùng không chút chỗ đặc biệt, phổ thông đến không thể tái phổ thông hơn, ánh mắt của Bạch Lưu Ly bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lẽo, đem ngọc châu quay sang hỏa quang vòng vo chuyển xong để nó đặt vào trong lòng bàn tay, tùy giơ tay kia lên, cắn ngón trỏ, đem giọt máu xuất từ da thịt nhỏ vào ngọc châu trong lòng bàn tay.
Ngay một khắc kia giọt máu nhỏ vào ngọc châu, chỉ thấy nguyên bản giọt máu lớn chừng hạt đậu lớn chừng hạt đậu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi tiêu thất, phảng phất bị ngọc châu liếm sạch sẽ, cho đến khi trên ngọc châu không thấy một tia huyết sắc, một điểm xích mang ở ngọc châu thúy bạch sắc nội chợt mà lượng, đem ngọc châu cả vật thể nhuộm như máu một dạng, sau lại trong nháy mắt ảm đạm, khôi phục ánh sáng nguyên bản, lại là tiểu ngọc châu thông thường, phảng phất như một nàng ban nãy chưa từng tồn tại.
Nghĩ đến không có sai, đây là thứ nàng muốn tìm, mục đích của nàng đến trạng nguyên phủ —— xích ngọc.
Truyền thuyết, xích nếu là có thể dung khảm vào vũ khí, tất có thể trở thành là thần binh thiên hạ, nên xích ngọc, là chí bảo diệu nguyệt tập võ chi nhân tha thiết ước mơ.
Nhiên, truyền thuyết chung cực chỉ là truyền thuyết, xích đến tột cùng là dáng dấp thế nào, trên tay người phương nào, không có người biết được.
Có thể trong thiên hạ này, chỉ có Bạch Lưu Ly nàng biết chí bảo xích ngọc vô số người tha thiết ước mơ này vẫn Hạ Hầu Lạc giấu ở trong kế tóc, có thể đến chính Hạ Hầu Lạc cũng không biết, viên hạt châu dáng dấp thông thường kia chính là xích xích, chỉ coi nó là bảo bối hữu ích đối với dung mạo của nàng mà thôi.
Cùng với xích ngọc là chí bảo trong lòng tập võ chi nhân, không bằng nó là thần vậy trong lòng học y chi nhân.
Cũng may mà, Bạch Lưu Ly của thế giới này còn chưa kịp đối với Vũ Thế Nhiên nói ra chỗ của xích ngọc này, ngày đó, Bạch Lưu Ly vốn là muốn cùng Vũ Thế Nhiên nói ra bí mật này, cứ như vậy, Thế Nhiên biểu ca thân ái của nàng sẽ không thú Hạ Hầu Lạc, nhưng ai biết, hắn hung ác, mượn tay