CHƯƠNG 55: DẠ TIỀM VƯƠNG PHỦ
Editor: Luna Huang
Nếu nói là nàng là như thế nào dự đoán được trong gió có độc, cũng là bởi vì mẫu thân của nàng.
Tuy rằng ký ức tuổi nhỏ đã không rõ, nàng nhớ không hoàn toàn một câu nói năm đó mẫu thân nói với nàng, lại tinh tường nhớ kỹ chuyện năm đó phát sinh.
Đó là nàng bảy tuổi, Trạch quốc cùng nước láng giềng khai chiến, ba vị huynh trưởng của nàng lao tới sa trường, một ngày nào đó một ngày nào đó ban đêm, đại ca Bạch Dương phong trần mệt mỏi hồi phủ, nàng tinh tường nhớ kỹ lúc đó nàng nghe đại ca chiến mã của nghe đại ca hý liền từ trong mộng nhảy dựng lên, lao ra gian phòng tìm đại ca, nhưng mà nàng xem má trái của đại ca bị vết thương sâu đậm, chảy huyết mủ, coi như khép lại không được, nàng khóc vấn đại ca xảy ra chuyện gì, đại ca chỉ là cười sờ sờ đầu của nàng không có việc gì, lúc đại ca cùng nương vào dược các, nàng không muốn ly khai lại không thể tiến dược các, chỉ có thể bái môn chờ, đại ca cùng mẫu thân nói rất nhiều nàng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mẫu thân nói một câu nói.
Cư nhiên hạ độc theo hướng gió, thảo nào vết thương trên người quân binh không dũ phản thối rữa.
Tựa hồ đại ca lúc đó nói một câu nóim loại độc chất nàym chỉ có Phong quốc mới có.
Bạch Lưu Ly đang cố gắng hồi ức, muốn từ trong ký ức tìm được càng nhiều tin tức nàng muốn biết, đầu óc mơ hồ đau, lệnh nàng phải lấy tay nhẹ nhàng kìm mi tâm.
Dù sao cũng là ký ức tuổi nhỏ, rất nhiều đã không rõ, dù cho nàng suy nghĩ nát óc thì chuyện của lúc trước cũng nhớ không được nhiều hơn nữa.
Trong mã xa đến Vân vương phủ, Bạch Lưu Ly nhắm mắt tiểu khế, nhớ một câu kia của Bạch Dương không biết đúng hay không thực sự tồn tại trong trí nhớ.
Phong quốc thiện chế độc, nhưng nhỏ yếu, từ lúc từ lúc hai ba tuổi liền huỷ diệt đao thương nặng nỗ với Trạch quốc, nếu nàng nhớ không lầm, cha nương của Bạch Trân Châu, tựa hồ chính là người Phong quốc.
Bạch Trân Châu, Phong quốc, chế độc. . .
Sa Mộc ở bên lẳng lặng nhìn, không dám quấy rầy trầm tư của Bạch Lưu Ly.
“Đại tiểu thư, đến Vân vương phủ rồi.” Ngay mi tâm của Bạch Lưu Ly túc chặt, thanh âm của Lý thúc ở ngoại thùng xe vang lên.
Sa Mộc tiến lên vang lên hàm hoàn trên cửa, đại môn đóng chặt từ trong mở, chỉ thấy mở cửa là một nam tử mặc sâu hạt sắc vải bông tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, tướng mạo hàm hậu, nhìn thấy Bạch Lưu Ly trước cung kính khom người, cũng cũng không nói bất luận cái gì.
“Tại hạ Bạch Lưu Ly, phiền truyền báo cùng Vân vương gia, Bạch mỗ muốn vào quý phủ nhìn tổ phụ.” Bạch Lưu Ly không để ý cử chỉ của nam tử, chỉ từ tốn nói từ tốn nói mục đích bản thân đến đây, chỉ thấy nam tử đang nghe Bạch Lưu Ly nói xong cười, hình như nghe được cái gì đáng giá cho hắn cười liên tiếp hướng Bạch Lưu Ly làm động tác “Mời vào trong”, như cũ chưa nói một câu.
Sa Mộc hơi nhíu mày, tâm trạng cảm thấy hạ nhân của Vân vương phủ này không biết cấp bậc lễ nghĩa, mà ngay cả một câu phải đáp lại cũng không có, nếu là thay đổi đại tiểu thư trước kia, chỉ sợ sớm đã sinh lòng không vui đi, chỉ là lúc này nàng ở trên mặt đại tiểu thư không có nhìn thấy bất luận cái phản ứng không vui gì.
Nàng từ trước tuy rằng hầu như chưa tiếp xúc qua đại tiểu thư, nhưng cũng sâu cảm thấy, đại tiểu thư hôm nay, cùng từ trước không giống.
“Không cần thông truyền sao?” Bạch Lưu Ly nhìn cử động của nam tử, nhàn nhạt vừa hỏi.
“Ách, ách!” Nam tử liên tiếp gật đầu, trong mắt lộ ra chút khẩn trương, hình như sợ Bạch Lưu Ly không biết ý tứ biểu đạt của hắn, nhiên trong miệng hắn khẽ nhếch chỉ phát sinh thanh âm ách ách, đừng nói một câu nói hoàn chỉnh, chính là một chữ rõ ràng đều không có nói ra.
Bạch Lưu Ly khẽ gật đầu tỏ vẻ nàng hiểu, lấy bao phục ở khuỷu tay khoá, như cũ để Sa Mộc tại ngoại chờ, Sa Mộc nhìn nam tử không nói lời nào vậy chương hiển lo lắng, Bạch Lưu Ly chỉ vỗ nhẹ nhẹ vỗ mu bàn tay của nàng, liền theo nam tử vào Vân vương phủ.
Gia đinh này, chỉ sợ không phải là không muốn nói chuyện, mà là hắn không nói được, hắn, có thể là một người câm.
“Ngươi biết tổ phụ của Bạch mỗ ở viện nào không?” Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly đi theo phía sau nam tử vẫn đi vào trong, hỏi.
Nam tử lập tức liên tiếp gật đầu, hướng Bạch Lưu Ly chỉ tay, trong miệng phát sinh thanh âm ách ách, hình như đang nói đang vì nàng dẫn đường, Bạch Lưu Ly nói một tiếng “Đa tạ” Không nói thêm gì nữa, lẳng lặng quan sát đến mỗi một bản thân đi qua.
Mấy ngày trước đây nàng vội vã đem Việt lão đầu mang về phủ, vẫn chưa cẩn thận tỉ mỉ quan sát Vân vương phủ này, hôm nay nàng mục đích mà đến, tất phải nghiêm túc nhớ kỹ cách cục của Vân vương phủ, để tránh khỏi đến lúc đó xuất không cần thiết đường rẽ.
Chỉ là, đoạn đường này nàng đi vào trong, phát hiện phủ đệ này không chỉ có xuất kỳ đại, hơn nữa viện các cùng bố cục của núi đá hoa và cây cảnh cực kỳ kỳ quái, tựa hồ là căn cứ ngũ hành bố trí, đại khí lại không mất tinh xảo, mỗi một các mỗi một cảnh mắt thấy bình thường không có gì lạ, nhìn kỹ nhưng đều là thiết kế cấu tứ sáng tạo, giống như hành lang cong cong nhiễu nhiễu trước mắt tựa hồ không có một cuối, nhìn cùng hành lang tầm thường không giống, cẩn thận hơn nhìn, liền sẽ phát hiện, mái nhà cong điêu khắc văn dạng không giống nhau, còn có phong đăng trụy mái nhà cong, phong đăng có chữ nhỏ cực nhỏ, là thơ từ nhất thiên vô tái diễn, đó là thực vật cùng nhau đi tới thấy, hình dạng đều rất là quỷ dị, tựa hồ không có một gốc cây là bình thường sinh trưởng, rõ ràng như một gốc cây sống không lâu, rồi lại cảm giác được ngày xuân năm sau chúng nó khai ra xuân ý dạt dào.
Nhất kỳ quái, phủ đệ này mặc dù xuất kỳ đại, hạ nhân lại xuất kỳ ít, ít đến một bàn tay có thể đếm xong, đồng thời toàn bộ là nam nhân, toàn bộ phủ đệ, tĩnh đến có một loại cảm giác âm trầm u ám, phảng phất không có sinh khí, thật giống một tòa Quỷ Vương phủ.
Bạch Lưu Ly vừa đi theo gia đinh dẫn đường, vừa nhớ cách cục bố trí của Vân vương phủ, đang không ngừng cong cong nhiễu nhiễu, ước chừng nửa nén hương thời gian trôi qua, gia đinh hạt mới dừng bước lại ở một nguyệt môn, quay đầu hướng Bạch Lưu Ly nở nụ cười hàm hậu nở nụ cười hàm hậu.
Bạch Lưu Ly ngước mắt, chỉ thấy trên thạch nguyệt môn trên mặt tường có khắc có khắc một tự “Ám”, từ phía trên nước mưa cọ rửa lưu lại ấn ký, tuổi tác chữ khắc này không vượt quá năm năm.
“Ở nơi này sao?” Ám? Trái lại một danh viện kỳ quái, cùng toàn bộ phủ đệ một dạng, đích xác lộ ra một loại cảm giác “Ám”
Nam tử cố sức gật đầu, Bạch Lưu Ly lại nói: “Ngươi cứ như vậy mời ta vào phủ, không cần hướng chủ tử của ngươi hội báo một tiếng sao?”
Bách Lý Vân Tựu tất hướng hạ nhân trong phủ hạ đạt quá chỉ lệnh gì, bằng không một gia đinh cỏn con này không có