CHƯƠNG 7: THÙY ĐÍCH TRUNG THÀNH
Editor: Luna Huang
Mắt lạnh Bạch Lưu Ly nhìn thị nữ khiếp sợ, phát hiện, ánh mắt của thị nữ kinh hoàng ở chỗ sâu trong lóe ra vui sướng, khiến nàng định tại thân thể nhỏ gầy đơn bạc của thị nữ.
Biểu hiện giả dối? Rồi lại không giống, nhãn thần của một người sẽ không nói dối, nàng duyệt vô số người, phân rõ cho ra biểu tượng thực giả, trước mặt tiểu nha hoàn tên là Sa Mộc này, đến tột cùng là ai? Mặt của nàng hủy thành như vậy, nàng còn nhìn ra được nàng là ai?
Mặc dù trong lòng có điểm đáng ngờ, Bạch Lưu Ly nét mặt ngoại trừ băng lãnh vẫn là băng lãnh, nhất phó âm hàn tùy thời đều có thể lấy mạng nhỏ thị nữ, thời khắc này tiểu nha hoàn mặt đối mặt với mặt bị hủy âm lãnh cùng dữ tợn của Bạch Lưu Ly cũng chậm rãi tháo kinh khủng xuống, đổi lại thần sắc cung kính vui vẻ, ngoài Bạch Lưu Ly ngoài ý muốn lập tức hai đầu gối quỳ xuống đất, tiện đà hướng Bạch Lưu Ly nặng nề mà dập đầu một cái, Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, tiểu nha hoàn lại kích động nói: “Nô tỳ rốt cục có thể nhìn thấy đại tiểu thư rồi! Nô tỳ tạ ân cứu mạng của đại tiểu thư!”
Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng Bạch Lưu Ly vẫn chưa gở phòng bị trong lòng xuống, như cũ chỉ là mắt lạnh nhìn thị nữ kích động, không một lời.
Thị nữ Sa Mộc thấy Bạch Lưu Ly không có phản ứng, thẳng người lên xong không có đứng lên, chỉ là đem đầu cúi thấp thấp, hai tay chăm chú túm váy, xấu hổ lại vẫn như cũ cung kính nói: “Đại tiểu thư không nhớ rõ nô tỳ, thế nhưng nô tỳ cả đời cũng sẽ nhớ kỹ ân đức của đại tiểu thư, ba năm trước đây, đại tiểu thư ở đầu đường cứu nô tỳ, không chỉ có cấp tiền bạc cấp mẫu thân nô tỳ, còn thu lưu có nô tỳ trong phủ làm nha hoàn…”
Có lẽ là nói đến chỗ thương tâm, Sa Mộc lại một lần nữa hướng Bạch Lưu Ly dập đầu một cái, dù cho tất cả mọi người nói đại tiểu thư là đại ác nữ, nàng vẫn là đem đại tiểu thư xem là ân nhân, tin tưởng đại tiểu thư là người tốt, mặc dù vào Bạch phủ nàng không có cơ hội tới gần đại tiểu thư, nhưng đại tiểu thư là trừ cha nương ra là người thứ nhất đối tốt với nàng, đối với vóc người dung mạo của đại tiểu thư, nàng đều nhớ rõ, cũng mặc dù tất cả mọi người nói đại tiểu thư chết, mặc dù nữ tử trước mặt này bị hủy dung, nhưng nàng vẫn là nhận được, đây là đại tiểu thư ân nhân của nàng, tuyệt sẽ không sai!
Mâu quang băng lãnh của Bạch Lưu Ly rơi vào trên người Sa Mộc quay quay, trong trí nhớ thật nhanh tìm kiếm tồn tại của Sa Mộc, ba năm trước đây, Bạch Lưu Ly đích xác thu một tiểu cô nương hồi phủ làm nha hoàn, tin tức, tỉ mỉ một chút. . .
“Ngươi đã cho rằng ta là ân nhân, vậy ngươi tự nhiên nhớ kỹ ba năm trước đây ngày tháng nào ta thu lưu ngươi.” Nàng đã nhớ lại ba năm trước đây, nàng thu một tiểu cô nương tên là Sa Mộc hồi phủ, hôm nay nàng sở dĩ còn có thể nhớ tới chuyện này, là bởi vì ngày đó, vừa vặn là ngày Thế Nhiên biểu ca của nàng mới tới Tố thành, trước mắt tiểu nha hoàn trả lời, nàng liền có thể quyết định mệnh của tiểu nha hoàn có nên lưu hay không.
Sa Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lưu Ly, là bởi vì rốt cục nghe được Bạch Lưu Ly nói, khóe mắt đuôi lông mày không khỏi treo đầy kinh hỉ, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Tháng sáu thượng tuần ngày thứ bảy, nô tỳ còn nhớ rõ, ngày ấy mặt trời rất to, đại tiểu thư mặc hắc đoạn sam thêu hồng biên, chải một bím tóc cao, cưỡi bạch mã.”
Khi đó nàng suýt nữa cho rằng xuất hiện ở trước mặt nàng là một vị công tử tuấn dật, sau này nàng mới biết được đó không phải là công tử mà là tiểu thư, sau đó mới biết ân nhân chính là đệ nhất ác nữ trong miệng bách tính.
Bạch Lưu Ly nghe Sa Mộc trả lời, ánh mắt lạnh như băng bỗng nhiên trở nên có chút hoảng hốt, đúng vậy, ngày ấy, nàng trước sau như một chải kiểu tóc nam nhân ăn mặc xiêm y nam nhân, cưỡi con ngựa cao to xuất hiện ở trước mặt Vũ Thế Nhiên, hắn nhìn nàng cười đến nhu hòa, nói, Lưu Ly biểu muội thực sự là không giống người thường, như một danh nữ anh hùng.
Có lẽ là hắn ôn nhu, có lẽ là hắn khen, lại có lẽ là hắn đối với nàng như người bên ngoài bất đồng mà là thưởng thức, ngày đó, nàng liền lâm vào vũng bùn tên là tình ái, vô pháp tự kềm chế.
Nhiên, hoảng hốt của Bạch Lưu Ly chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, chỉ bất quá nhìn về phía Sa Mộc ánh mắt thiếu vài phần băng lãnh, bởi vì trả lời của Sa Mộc cùng trong trí nhớ của nàng vào ngày