CHƯƠNG 74: THƯỞNG CÚC CỤC, ĐỊNH TỘI CHO LƯU LY TA?
Editor: Luna Huang
Thu uyển của Trạng nguyên phủ, tố ngạc nghênh hàn tú, kim anh đái lộ hương, tình vân xa cái phúc, thu điệp cận du dương, mãn tùng giai sắc tại, vị khẳng ủy nghiêm sương, mãn uyển thu cúc sắc sắc sán sán như yên hà thất thải, chuỗi hạt chỉ bạc bạch sắc, hoàng anh xuất cốc, xuân thủy lục sóng lục, bạch ngọc giải băng mâm vi lục, hoa lau phong diệp hồng trong trắng, đỏ trắng lục tam mẫu đơn cùng hồng thường lục y, đẹp không sao tả xiết, một mắt mê say.
(Luna: @@ vô cùng xin lỗi mọi người, ta chỉ có thể edit toàn hán việt, phần đầu còn như thơ phần sau không thể hiểu được tác giả đang tả cảnh sắc của hoa viên thế nào luôn T_T)
Mãn uyển phồn cúc vây quanh, có một tòa tiểu đình trúc chế hóng mát, một tầng lục giác, hiển phong cách cổ xưa lại không mất lịch sự tao nhã, thu cúc cẩm đám rậm rạp lái đến lái đến bên chân đình, hoa xinh đẹp dựa vào chân đình ra ra vào vào, lại dẫn theo vài phần thú vị rất khác biệt.
Ở nơi này bên ngoài một tòa trúc đình lịch sự tao nhã, hai gia đinh hôi y đứng, trong đình cung kính cúi đầu ba danh thị nữ bố y tố thanh tuổi còn trẻ, thị nữ trước người, ngồi một danh nữ tử đang ở phủ kính tự chiếu mật hợp sắc duệ ngắm tiên váy, tay như nhu, cổ tay mang vòng tay bạc triền ty song, ngón tay nhuộm đan khấu, khuyên tai cảnh thái lam san hô, cổ mang châu liên khổng tước lục phỉ thúy, nhiên rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi niên kỷ bất quá mười sáu mười bảy, sắc mặt cũng không so với ám hoàng, hai gò má cao, mà trên đầu của nàng, còn có xuống tới thật lưa thưa, một ngọn gió phất quá, hình như tùy thời đều có thể đem tóc thưa thớt trên đỉnh đầu nàng thổi đến bay hết, chính là Hạ Hầu Lạc.
Vốn nên hình ảnh mỹ nhân lãm kính tự chiếu động nhân, lúc này lại khiến kẻ khác nhìn buồn nôn, lại cứ như trò khôi hài, đứng ở sau lưng Hạ Hầu Lạc một danh thị nữ trong tay còn cầm một chi vân cước trân châu căn bản vô pháp cài lên đầu nàng!
Chỉ thấy hai tay thị nữ run, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cây trâm gài tóc kia nắm chặt trong tay của nàng, tay nàng đứng ở tấn biên Hạ Hầu Lạc, lại chậm chạp không biết đem trâm gài tóc cài vào!
Hạ Hầu Lạc phảng phất không có từ trong gương đồng thấy nàng dáng dấp hầu như có thể làm người buồn nôn, thấy thị nữ chậm chạp không thể đem cây trâm cài lên cho nàng, không khỏi dựng thẳng đôi mi thanh tú, lạnh lùng nói: “Vì sao còn không đem cây trâm thương cho bổn phu nhân? Nếu là phò mã gia như thế này tới không thấy được dáng dấp xinh đẹp của bổn phu nhân, một mình ngươi thị nữ nho nhỏ đảm đương nổi sao?”
Lớn tiếng của Hạ Hầu Lạc vừa quát để trong lòng thị nữ vốn là sợ hãi chí cực tay mạnh run lên, trong tay nàng cây vân cước xúc tua trân châu kia thoát ly tay nàng rớt xuống đất, phát sinh thanh âm thanh thúy, cây trâm gãy làm hai, thị nữ bên cạnh nhất thời hít một hơi khí lạnh, thị nữ cầm trâm lập tức phù phù một tiếng tới trên mặt đất, thân thể đẩu như run rẩy, liên tiếp hướng Hạ Hầu Lạc dập đầu, run rẩy thanh âm nói: “Nô tỳ không phải cố ý, phu nhân thứ tội! Phu nhân thứ tội!”
Đôi mắt đẹp của Hạ Hầu Lạc vi thủy, nhìn cây trâm đã gãy làm hai trên mặt đất, thanh âm chậm cực chậm nói: “Ngươi không phải cố ý?”
“Đúng vậy đúng vậy! Nô tỳ không phải cố ý! Cầu phu nhân không nên trách phạt nô tỳ! Cầu phu nhân!” Mồ hôi lạnh trên lưng thị nữ từ lâu chảy ròng ròng, một lòng nhắc tới tiếng nói, cái trán một chút một chút trọng trọng đánh vào mặt đất cứng rắn, mới ba cái đã thấy máu rồi, coi như đi cầu Hạ Hầu Lạc tha thứ.
Đều nói Bạch gia đại tiểu thư Bạch Lưu Ly ác độc thành tính, thế nhưng có ai biết, mỹ kiều nương trạng nguyên gia thú hồi, nữ chủ nhân hôm nay của trạng nguyên phủ, dụng tâm so với đại ác nữ Bạch Lưu Ly còn phải ác độc! Nàng không chỉ có giết cung nữ thiếp thân kiêm hồi môn hầu hạ nàng mấy năm Thúy nhi! Còn nghĩ mặt của Thúy nhi xoắn phá đem thi thể của nàng treo ở hậu viện thị nữ các nàng tròn ba ngày ba đêm! Dồn khiến các nàng ba ngày ba đêm ăn không ngon, ban đêm không dám chợp mắt!
Các nàng vốn tưởng rằng trạng nguyên gia thoát khỏi dây dưa của đại ác nữ thú được công chúa hồi phủ là nhất kiện sự tình kẻ khác hoan thiên hỉ địa, thế nhưng ai ngờ được công chúa này đáng sợ như thế! Hơn nữa chưa người biết nàng đến tột cùng sinh cơn bệnh nặng thế nào khiến nàng trở nên xấu xí như vậy, nếu các nàng biết nữ chủ của các nàng là một người ác độc như vậy, các nàng tình nguyện để nàng nhất bệnh không dậy nổi!
Thế nhưng các nàng chung quy chỉ là nô nhân thấp con kiến hôi, trạng nguyên gia không ngại tân nương tử này của hắn vẫn như cũ thương nàng, có thể để nàng tựa hồ căn bản không có nhận thấy được biến hóa đáng sợ xảy ra trên dung mạo của nàng, như cũ ôm kính tự soi! Như vậy còn chưa tính, còn cho người trang điểm trang phục đội trâm gài tóc cho nàng, nàng cũng không biết đầu nàng như một lão bà bảy tám chục tuổi căn bản là vô pháp cài trâm!
Các nàng không hiểu, trạng nguyên gia vì sao phải yêu phải sủng một nữ nhân ác độc xấu xí! Đến nỗi các nàng những hạ nhân này không ngày nào là không lo lắng chờ đợi, vô thì vô khắc lo âu mạng của mình sẽ bị nữ nhân xấu xí đáng sợ như thế giết đi.
Thị nữ liên tiếp dập đầu, tiếng đánh từng cái từng cái trên mặt đất lưu lại vết máu để thị nữ đứng ở một bên tâm tâm khiêu, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh thấm xuất, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, bởi vì các nàng không biết, nghiêm phạt đang đợi thị nữ phạm sai lầm là cái gì, mà nàng nếu bị trừng phạt, các nàng thì sao? Bên ngoài đình gia đinh cũng nghe tiếng dập đầu mà sắc mặt thanh chậm rãi thay đổi bạch.
“Thực sự thực sự không phải cố ý?” Hạ Hầu Lạc lại hỏi một lần.
“Đúng vậy! Nô tỳ tuyệt đối không phải cố ý! Dù cho cho nô tỳ một ngàn mốt vạn lá gan nô tỳ cũng tuyệt đối không dám ném cây trâm của phu nhân! Cầu phu nhân thứ tội! Cầu phu nhân thứ tội!” Thanh âm của thị nữ sợ hãi không gì sánh được, run không gì sánh được, thanh dập đầu còn đang thùng thùng vang lên, máu loãng trên đất càng tích càng nhiều, có thể tinh tường thấy máu loãng từ trán của thị nữ rơi xuống, nhuộm mi tâm của nàng, chính dọc theo hai bên mũi nàng xuống.
Hạ Hầu Lạc nhất thời không nói, chỉ là đưa mắt từ cây trâm gảy mất chuyển qua vẻ mặt sợ hãi chật vật trên người thị nữ, trong mắt có thể có tiếc hận, ngay tất cả mọi người ở đây cho rằng Hạ Hầu Lạc sẽ bỏ qua cho thị nữ này, nhãn thần của Hạ Hầu Lạc rồi đột nhiên trở nên thâm độc, cùng lúc đó cầm lên tay phải, mạnh kéo tóc của thị nữ, cố sức túm, thị nữ chính dập đầu trên đất dập đầu trên đất bị kéo lên!
“Ngươi không phải cố ý? Bổn phu nhân xem ngươi chính là cố ý! Ngươi không muốn để cho bổn phu nhân ăn mặc đẹp để Vũ lang thấy có đúng hay không? Ngươi đang cười nhạo bổn phu nhân có đúng hay không? Cười nhạo bổn phu nhân dáng dấp xấu xí không gì sánh được có đúng hay không?” Thanh âm của Hạ Hầu Lạc rồi đột nhiên bén nhọn cất cao, dáng dấp trở nên không gì sánh được, trong đôi mắt của vốn nên đẹp nhất thời tràn ngập tơ máu, thanh âm tức giận xen lẫn đố kị nồng nặc, “Đừng tưởng rằng bổn phu nhân không biết tiện đề tử các ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì, các ngươi cho rằng bổn phu nhân không biết mình biến thành dáng dấp gì sao? Trong lòng các ngươi cùng Thúy nhi tiện tỳ kia đều giống nhau! Các ngươi đều muốn cùng bổn phu nhân đoạt Vũ lang có đúng hay không?”
Hạ Hầu Lạc sửa một tay thành hai cái tay, một tay túm tóc thị nữ cố sức nắm lên, một tay kia cố sức trên đầu thị nữ lung tung kéo, thị nữ từng tiếng tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ, chỉ thấy tay của Hạ Hầu Lạc bắt được tóc dài của thị nữ liên tục từng nhúm từng nhúm kéo, phảng phất nàng đối mặt không phải là một người, mà là một sinh vật đê tiện đến súc sinh cũng không bằng, trong mắt lăn lộn hận cùng đố kị nồng nặc.
“A a a a a —— phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng a ——” Da đầu truyền tới kịch liệt tê đau nhức để thị nữ cũng vô pháp chỉ biết một mặt cầu xin tha thứ, nhiên nàng cũng không dám xuất thủ đẩy Hạ Hầu Lạc điên cuồng ra, chỉ dám dùng hai tay bưng đầu của mình giảm bớt thống khổ của mình, chỉ thấy nước mắt nàng không ngừng tràn mi, đường nhìn mơ hồ, ngập khuôn mặt, trộn lẫn máu loãng trên trên trán.
Dáng dấp thê thảm của thị nữ để hai thị nữ ở bên không đành lòng nhìn thẳng, cũng không quay đầu, tiếng cầu xin tha thứ tê tâm liệt phế của thị nữ không chỉ có để thị nữ cạnh không đành lòng nghe, đó là hai gia đinh bên ngoài đình đều hận không thể che cái lỗ tai, chỉ vì quá mức thê thảm, quá mức đáng thương, của của hạ nhân bọn họ, tại đây trong mắt của chủ nhân cao cao tại thượng, cho tới bây giờ đều không phải là mạng người.
” Tha mạng? Tiểu bối người, ngươi muốn câu dẫn Vũ lang của bổn phu nhân còn muốn bổn phu nhân tha tiện mệnh cho ngươi?” Khuôn mặt của Hạ Hầu Lạc vì đố kị mà nữu khúc, chẳng những không có bỏ qua cho thị nữ, hai tay trái lại càng thêm cố sức, thanh âm bén nhọn chói tai, “Vũ lang là của bổn phu nhân! Chỉ có thể là của bổn phu nhân! Dù cho bổn phu nhân biến thành dáng dấp như thế thì thế nào? Coi như các ngươi đều có gương mặt xinh đẹp cùng tóc dài tú lệ thì thế nào? Người Vũ lang yêu sủng vẫn là bổn phu nhân! Các ngươi… Tiện tỳ… này xem như là biễu diễn cái gì? Các ngươi chỉ có thể xem như là cẩu! Đến cẩu cũng không bằng! Súc sinh đến cẩu cũng không bằng cũng muốn nhúng chàm Vũ lang của bổn phu nhân? Các ngươi nằm mơ!”
“Không phải là ỷ vào ỷ vào tóc dài đến thắt lưng sao? Thì tính sao? Bổn phu nhân có biện pháp cho các ngươi trở nên xấu xí bất kham còn hơn bổn phu nhân!” Hạ Hầu Lạc lớn tiếng mắng, chợt bỏ qua tay, thị nữ không chút nghĩ ngợi té liền muốn chạy ra khỏi cái đình đáng sợ này, chỉ nghe Hạ Hầu Lạc ngẩng cao thanh âm ở đầu nàng tiếp tục vang lên, “Hai người các ngươi, đem mặt cùng tóc của tiện tỳ này mang theo thịt tước xuống cho bổn phu nhân!”
Một lời mọi người, hai thị nữ cạnh khiếp sợ đến khó diễn tả được, hai gia đinh bên ngoài đình thật sâu khiếp sợ, nhìn chằm chằm thị nữ đáng thương chạy ra đình nhất thời cũng không biết làm sao làm mới tốt, chỉ nghe thị nữ liều mạng lảo đảo hướng phương hướng ngoài Thu uyển chạy đi, vì sợ hãi thật sâu khiến nàng ngãn trên mặt đất, đè vô số thu cúc.
Hai gia đinh vẫn không thể chừng chờ bao lâu, chỉ nghe mệnh lệnh đáng sợ bén nhọn của Hạ Hầu Lạc lần thứ hai truyền vào cái lỗ tai: “Hừ! Bổn phu nhân hôm nay đặc biệt đến Thu uyển trang điểm chính là vì muốn nhìn các ngươi một chút trong lòng tiện tỳ này suy nghĩ là cái gì, muốn chạy trốn? Bắt trở lại! Bổn phu nhân muốn cho tất cả mọi người trong phủ này biết, dám mơ ước Vũ lang của bổn phu nhân hạ tràng chỉ có một!”
“Vâng! Phu nhân!” Gia đinh kiên trì đáp ứng, đuổi phương hướng thị nữ thoát đi, mặc dù trong lòng bọn hắn đồng tình thị nữ đáng thương kia, nhưng là bọn hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
Thị nữ chạy trốn cũng không nhanh, hai gia đinh rất nhanh liền kềm ở song chưởng của nàng để cho nàng vô pháp chạy tiếp nữa, chỉ thấy tóc thị nữ tán loạn khuôn mặt nhỏ nhắn của kinh khủng hé ra máu cùng nước mắt, trong mắt là kinh khủng không có gì sánh kịp, chỉ thấy nàng cố sức giùng giằng, giùng giằng muốn thoát đi kiềm chế của gia đinh, như cũ tê tâm liệt phế kêu khóc: “A a a a —— không nên! Không nên tróc mặt cùng da đầu của nô tỳ! Phu nhân người tạm tha nô tỳ đi ——!”
Nàng bất quá là làm gãy một cây trâm mà thôi a! Nàng không có cười nhạo phu nhân, càng chưa bao giờ mơ ước qua trạng nguyên gia! Lẽ nào ở trong mắt bọn họ, mệnh của hạ nhân bọn họ đến một cây trâm cũng không bằng sao!
Nhiên, ngay khi hai gia đinh phải kéo thị nữ kêu khóc về đình, bọn họ chỉ cảm thấy hai tay của mình bị châm một chút, đau đớn tê dại, có thể để bọn họ không hẹn mà cùng buông tay ra, thị nữ bị kiềm chế té trên mặt đất, ngay sau đó dùng dụng cả tay chân tiếp tục chạy trối chết, mặc dù nàng biết tại phủ đệ này nàng căn bản không chỗ có thể trốn.
Hai gia đinh cúi đầu, chỉ thấy trên mu bàn tay hai tay của bọn họ đều ghim ngân châm tấc dài hai tấc dài, cảm giác đau từ ngân châm lan ra toàn bộ tay, cũng không phải là nhỏ nhẹ đau, mà là cái loại này cảm giác hơn mười cái kìm không hề thứ tự kẹp vào da thịt, còn chưa chờ bọn hắn đem ngân châm trên mu bàn tay nhổ, chỉ nghe một đạo tiếng cười nữ tử khinh đạm mang theo giễu cợt từ phương hướng nguyệt môn truyền đến, “Hai đại nam nhân bắt một tiểu cô nương gầy yếu, chưa phát giác ra cảm thấy thẹn sao?”
Cùng lúc đó, thanh âm bén nhọn của Hạ Hầu Lạc từ phương hướng đình truyền đến, “Hai người các ngươi thùng cơm! Đến một thị nữ đều không bắt được sao?”
Lời của Hạ Hầu Lạc còn chưa hoàn toàn hạ xuống, một đạo bóng người màu đen tinh tế từ nguyệt môn đi vào Thu uyển, để dữ tợn trên mặt Hạ Hầu Lạc nữu khúc đông lại, sau đó theo đạo bóng người màu đen kia chậm rãi đến gần một chút, nét mặt nàng thay vào đó một tia sợ hãi khiếp sợ sâu đậm.
Thúy điểu mi, lưu quang mâu, eo tinh tế, tu tú cổ, tóc đến tề vai, không hề so le, tai vô trụy sức, ống tay áo hẹp nam sam đến đầu gối, ấn ám hoa, đai lưng ngân ngọc sắc, viền tay áo cổ áo hoa mẫu đơn văn ngân sắc, hài bó hắc sắc gấm vóc, khóe miệng ôm lấy của nhợt nhạt, không phải là Bạch Lưu Ly còn có thể là ai?
Hai gia đinh nhìn thấy Bạch Lưu Ly theo bản năng lùi lại một bước, chỉ vì bọn họ biết ngân châm trên mu bàn tay của bọn họ nhất định là xuất từ nàng nàng, mà thị nữ liều mạng trốn chạy kia hoảng không chọn đường, bất thiên bất ỷ chánh chánh hảo đụng vào trên người của Bạch Lưu Ly, vẫn chưa đánh ngã Bạch Lưu Ly, ngược lại đem chính nàng ngã trên mặt đất, dùng ánh mắt chấn kinh hoàng khủng lạnh run nhìn Bạch Lưu Ly, sợ hãi trong mắt chưa giảm phản tăng, chỉ vì nàng gặp qua Bạch Lưu Ly, nàng biết nữ tử xinh đẹp hàm cạn tiếu trước mắt này chính là lớn đại ác nữ Bạch gia đại tiểu thư!
Bạch Lưu Ly như là không nhìn thấy Hạ Hầu Lạc kinh hãi không ngớt trong đình, chỉ là hơi cúi người, đưa tay hướng