CHƯƠNG 92: THÍCH KHÔNG? TA KHÔNG XỨNG VỚI NÀNG
Editor: Luna Huang
“Không biết lời của Bạch cô nương có thật hay không? Ta thấy đã thành thói quen cũng không quá cam tâm tình nguyện gả cho ta.” Bách Lý Vân Tựu nâng mặt nạ ở trong tay, phảng phất ở trước mặt Bạch Lưu Ly lộ ra chân nhan đã thành thói quen.
“Thế nhân đều nói Lưu Ly cùng Vương gia là tuyệt phối, trên đời này chỉ sợ ngoại trừ Vương gia không ai dám thú Lưu Ly nữa, Lưu Ly không vui gả cho Vương gia còn có thể gả cho người nào?” Bạch Lưu Ly nhìn con mắt trái thâm lục sắc của Bách Lý Vân Tựu, đột nhiên cảm giác được đáy mắt của hắn cất giấu mục đích sâu không thể sâu hơn, như phát ra thực sự muốn thú nàng từ nội tâm, như trước để cho nàng đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn, “Chỉ là Lưu Ly đến Vương gia làm sao nhập ngục cũng không biết, Vương gia không muốn cùng Lưu Ly nói một câu sao?”
“Nguyên lai Bạch cô nương là quan tâm ta, thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh.” Bách Lý Vân Tựu không có hỏi Bạch Lưu Ly vì sao cũng đến Hình bộ, chỉ là đáp trả vấn đề của Bạch Lưu Ly, “Thái tử điện hạ nói ta giết người, giết mười người người vô tội, nên tự nhiên, ta đã bị thỉnh đến nơi này.”
“Vậy Vương gia thực sự giết người sao?” Bạch Lưu Ly vấn.
“Bạch cô nương cho là thế nào?” Bách Lý Vân Tựu phản vấn.
Bạch Lưu Ly không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, sau đó chậm rãi thối lui ra sau vài bước, thu hồi ánh mắt, “Ta nghĩ, mặc kệ Vương gia là thật có tội hay không, chung quy cũng sẽ là vô tội, đã như vậy, Lưu Ly liền không cần lo lắng bản thân còn chưa qua cửa liền trở thành quả phụ, Lưu Ly nên rời đi trước, Vương gia ở chỗ này chậm rãi làm khách.”
Bách Lý Vân Tựu thành đối tượng Hạ Hầu Sâm muốn đối phó, đây liền thực sự chứng minh Bách Lý Vân Tựu quả thực không đơn giản, mà Hạ Hầu Sâm muốn thành công đối phó hắn, tuyệt là chuyện không đơn giản, chuyện của bản thân nàng còn không giúp được, không rảnh phân tâm nhìn Bách Lý Vân Tựu tựa như ở không đi gây sự.
Bạch Lưu Ly nói xong, nhìn cũng không nhìn nữa Bách Lý Vân Tựu một mắt liền xoay người sãi bước đi, nhiên nàng mới đi ra khỏi vài bước rồi lại thả chậm cước bộ, sau đó ngừng lại, chỉ vì ——
Nàng tựa hồ nghe tựa hồ nghe dị dạng của Bách Lý Vân Tựu, bỗng nhiên tiếng thở hào hển, có thanh âm của cái gì rớt xuống đất cùng với âm hưởng phát ra ngã ngồi trên giường đá, tuy rằng rất nhỏ, nhiên tại lao ngục khoảng không tĩnh, đối với người có nhĩ lực nhạy cảm như nàng mà nói, đã là quá rõ ràng.
Bạch Lưu Ly vốn là muốn cũng không quay đầu lại ly khai, nàng lần thứ hai mại khai cước bộ, đúng là một bước chậm chạp không có mại khai bước thứ hai, chỉ thấy nàng nét mặt lạnh lùng nặng nề, mang theo một chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng “Đáng chết” xong, xoay người một lần nữa đi trở về trước lao các của Bách Lý Vân Tựu.
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cũng nhớ tới đêm qua ở trên đình viện trúc lâu giữa hồ ở Vân vương phủ, Bách Lý Vân Tựu để nàng nhìn thấy các loại hình ảnh, lệnh nàng chấn động đến gần như hít thở không thông, đây là cảm giác mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này cũng chưa từng có, lại cũng chính là loại cảm giác này lệnh nàng không có tức khắc ly khai Hình bộ mà là đến lao ngục hắc âm này, cũng là loại cảm giác này lệnh nàng mại không ra cước bộ.
Nàng thậm chí còn có loại cảm giác, nếu là nàng hiện tại cứ như vậy cũng không quay đầu lại rời đi, hoặc là lúc còn phải quay đầu sẽ không còn được gặp lại một lãnh diện nam tên là Bách Lý Vân Tựu nữa, đây là một loại cảm giác để cho nàng chán ghét không thôi, cũng không phải là xuất phát từ lo lắng cùng quan tâm, chỉ là xuất phát từ thực lực của hắn có thể cho nàng đến chỗ này, nếu không có tốt đáng giá, nàng hoàn toàn xem hắn không tồn tại.
Mà khi Bạch Lưu Ly một lần nữa đi trở về trước lao các của Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu quả nhiên vô lực ngồi ở trên giường đá tràn đầy bụi, dựa lưng vào tường đá dày, đầu vô lực rũ xuống, tóc dài bên mặt rũ xuống chặn ánh mắt của hắn, làm như đã hôn mê, mặt nạ của hắn rơi xuống mặt đất bên chân hắn.
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly nhíu mày kêu hắn một tiếng, cảm thấy có chút bất khả tư nghị, lại đã hôn mê? Hắn có kém như vậy?
Bách Lý Vân Tựu không có động tĩnh, chính là đến tay rũ trên đùi cũng không có nhúc nhích một chút, Bạch Lưu Ly không khỏi đem mi tâm túc càng chặt hơn, “Bách Lý Vân Tựu?”
Lần này, Bách Lý Vân Tựu có phản ứng, chỉ thấy đầu tiên là ngũ chỉ của hắn nhẹ nhàng giật giật, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Lưu Ly, sắc mặt có chút tái nhợt, không lý do lộ ra một suy yếu, khi nhìn đến Bạch Lưu Ly quay lại thì không có kinh ngạc, chỉ là có chút xấu hổ nói: “Lại một lần nữa để Bạch cô nương thấy được dáng dấp vô dụng của ta, thực sự là xấu hổ.”
“Vương giam xin đem tay ngươi đưa cho ta.” Bạch Lưu Ly cau mày gương mặt bình tĩnh đưa tay luồng qua lao các, đưa về phía Bách Lý Vân Tựu, đây không đúng a, hôm qua nàng đã giúp hắn thuận huyết mạch, công hiệu của xích ngọc dẻ không tạo thành ảnh hưởng với thân thể hắn mới đúng, nhưng hiện nay lại là chuyện gì xảy ra.
Nói Bách Lý Vân Tựu luôn luôn thích quanh co lòng vòng lúc này thần kỳ không có trả lời Bạch Lưu Ly một câu, chỉ là đứng lên đến chỗ Bạch Lưu Ly, cách cửa lao trầm mặc đem tay trái cho nàng, Bạch Lưu Ly không nói hai lời liền cầm tay của Bách Lý Vân Tựu lôi kéo đến chỗ mình, tiện đà bắt mạch đập của hắn.
Bạch Lưu Ly vẫn cụp mắt nhìn chằm chằm tay của Bách Lý Vân Tựu, không có thấy lúc nàng kéo tay của Bách Lý Vân Tựu, màu sắc trong con ngươi không đồng nhất của Bách Lý Vân Tựu lòe ra một tia mất tự nhiên, cùng với Bạch Lưu Ly thật lâu tiếp tục cổ tay hắn không tha thì trên gương mặt bên phải của hắn như có như không đỏ ửng nhàn nhạt.
Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm cổ tay tay của Bách Lý Vân Tựu, cũng không biết Bách Lý Vân Tựu lúc này chính nhìn nàng chằm chằm, nhìn mí mắt buông xuống của nàng cùng lông mi loan kiều, vì không giải thích được mà mi tâm khẩn túc, mũi khéo léo lả lướt, cùng với đôi môi phấn, tựa hồ đang suy tư vấn đề gì không thể giải vậy.
Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên rất muốn nhìn dáng dấp Bạch Lưu Ly cười, mặt mày cong như nguyệt nha, đôi mắt biết phát sáng, hướng về phía trước khóe miệng cong lên, hai gò má cạn hồng, cùng với hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, là dáng tươi cười hắn chưa từng thấy trên mặt bất kỳ người nào, lại có thể từ trong tán thán của người bên ngoài biết đó là một đạo cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hắn không biết hắn vì sao hàng ngày thích xem nhìn nàng cười, rõ ràng mỗi một lần gặp cũng có thể làm cho hắn không tự chủ được thất thần một lần, lại như cũ muốn nhìn nàng cười.
Ngay lúc Bách Lý Vân Tựu còn chưa kịp che giấu suy nghĩ của mình, Bạch Lưu Ly buông lỏng tay hắn ra, vấn: “Vương gia có cảm thấy thân thể có chỗ không tốt?”
Bạch Lưu Ly vừa vấn vừa ngẩng đầu, mi tâm vẫn là ninh quá chặt chẽ, mạch tượng không khác thường, vậy Bách Lý Vân Tựu tại sao lại sắc mặt trắng bệch thân thể như nhũn ra?
Chẳng qua là khi ánh mắt của Bạch Lưu Ly chạm đến hai gò má đỏ ửng nhàn nhạt như có như không của Bách Lý Vân Tựu, nghi ngờ hơn, “Sắc mặt của Vương gia thật không tốt, đến tột cùng chỗ nào khó chịu?”
Lời của Bạch Lưu Ly vừa dứt, lời này, Bách Lý Vân Tựu cảm giác bên tai mình có chút nóng lên, không khỏi tránh mặt, trầm ngâm, sau đó mới nói: “Mặt.”
Mặt? Bạch Lưu Ly thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng liền cũng nói ra, “Mặt?”
Bách Lý Vân Tựu cảm giác mình như là cái xác không hồn sống hơn hai mươi năm, chưa từng có xung động cắn đứt đầu lưỡi của mình, bên tai càng nóng, cũng né mặt sang chỗ khác, hắn không biết lúc này trên mặt của hắn có thiển hồng như lúc hắn thấy nàng cười trên hai gò má hay không.
“Má trái?” Bạch Lưu Ly tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Bách Lý Vân Tựu, chỉ xem như hắn dùng tóc che lại tráng cho nàng thân cận thôi, chỉ là nếu không để cho nàng kiểm tra địa phương hắn không thoải mái, nàng làm thế nào biết hắn đột nhiên tái nhợt là vì nguyên nhân gì, “Nếu là Vương gia