CHƯƠNG 96: ĐẾN ĐÓN NÀNG, VÂN TỰU ĂN DẤM RỒI
Editor: Luna Huang
Trên đầu tường Mai viên, lúc này nằm ba đạo bóng đen không dễ có người phát hiện, có thanh âm sàn sạt vang lên, như là gió đêm thổi qua đầu tường phát ra thanh âm, nếu là người nội lực cao, liền có thể nghe được đây cũng không phải là tiếng gió thổi, là có người đang thấp giọng muộn ngữ.
“Đây dựa vào cái gì a, vì sao Thính Phong là có thể quang minh chính đại đứng ở bên người gia!” Mỗi khi vừa đến loại thời điểm này, Ám Nguyệt thập phần nhìn Thính Phong không vừa mắt, lúc này nàng chính vẻ mặt tức giận bất bình cộng thêm ghen tỵ xa xa trừng mắt Thính Phong cùng Bách Lý Vân Tựu đang đi vào Mai viên, thanh âm kia thế nào nghe cũng đều có loại vị đạo cắn răng nghiến lợi, “Không công bằng, không công bằng! Hôm nào ta muốn đi nói với gia, ta muốn cùng Thính Phong đổi quản sự của vương phủ vài ngày để làm!”
“Ám Nguyệt, tính tình của ngươi không thích hợp làm quản sự của vương phủ, vương phủ sẽ bị ngươi ném đi.” Bóng đen bên cạnh Ám Nguyệt lạnh lùng, nói ra hoàn toàn không để cho Ám Nguyệt có mặt mũi, không phải là Vọng Nguyệt băng lãnh như mộc đầu nhân còn có thể là ai.
Ám Dạ bên người Vọng Nguyệt chỉ là bất đắc dĩ liếc một mắt Ám Nguyệt, không nói lời nào, tiếp tục nhìn tình huống của Mai viên.
“Được rồi, ta tin tưởng lời của Vọng Nguyệt tỷ, mới không lạ gì cái loại việc quản sự bận trong bận ngoài của Thính Phong.” Ám Nguyệt trái lại không vì lời của Vọng Nguyệt mà tức giận, chỉ là nhìn Thính Phong trong viên quyệt quyệt miệng, sau đó ổn ổn đương đương ngồi xếp bằng xuống đầu tường, mở to một đôi ánh mắt tinh lượng nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu trong Mai viên, giơ tay lên kéo kéo ống tay áo của Vọng Nguyệt, vẻ mặt bát quái nói, “Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi nói, gia có thể cùng ma ốm kia đánh nhau hay không?”
Không ai phản ứng nàng, Ám Nguyệt lại như cũ vẻ mặt hưng phấn mà lẩm bẩm: “Vạn nhất đánh nhau thật, các ngươi cảm thấy gia thắng hay là ma ốm kia thắng a? Ta cảm thấy a, chắc là gia thắng, ma ốm kia một chưởng ta là có thể hắn chết rồi, gia không nên không giải quyết được.”
“Bất quá nói, đây chính là nhân sinh gia lần đầu tiên vì nữ nhân xuất mã a, ta còn không có chân chính gặp qua nữ chủ tử tương lai của chúng ta, đảo muốn nhìn một chút nữ nhân là dạng gì cư nhiên có thể để gia tự thân xuất mã, tấm tắc, tuyệt đối không phải là nữ nhân bình thường, cùng ta một dạng không giống người thường, ân, nhất định là như vậy!”
“Ai ai, Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi đừng đi a! Các ngươi không nhìn gia như thế nào cùng ma ốm kia đánh nhau sao?”
Ám Nguyệt gãi đầu một cái, vẻ mặt không hiểu nhìn hai đạo bóng đen nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm, quay đầu trở lại thì chính giác một đạo nhãn thần lạnh sưu sưu hướng phương hướng của nàng bay tới, không khỏi lấy tay che miệng mình, đàng hoàng từ đầu tường kia nhảy xuống, sau đó cũng chạy đi phương hướng Vọng Nguyệt cùng Ám Dạ ly khai, không quên kêu lên: “Vọng Nguyệt tỷ, Dạ Dạ, các ngươi chờ ta một chút!”
Nàng cũng không dám một mình khiêu chiến gia!
Bách Lý Vân Tựu thu hồi ánh mắt miết hướng đầu tường Mai viên, tiếp tục đi đến Mai các, không ai phía trước dẫn đường, hay là không người nào dám vì hắn làm người dẫn đường, chỉ có Thính Phong cung kính đi theo phía sau hắn, phảng phất hắn không phải là vào phủ đệ người khác vào viên của người khác, mà là như hồi phủ đệ mình vậy cực tự do.
Trước Mai các, Quân Mi vẻ mặt âm trầm đứng ở dưới hành lang, thấy Bách Lý Vân Tựu chậm rãi mà đến, cưỡng chế tức giận trong lòng, hướng hắn làm một động tác thỉnh đi vào trong, thanh âm lành lạnh băng nghe không ra đãi khách ý chút nào, trái lại mang theo chán ghét nồng nặc, “Bạch gia chủ đang ở công tử nhà ta ghim kim, còn thỉnh Vân vương gia trước vào trong sảnh ngồi xuống uống trà, công tử lát nữa liền đi ra tiếp đãi Vương gia.”
“Tiêu thiếu công tử trở về phủ sao? Lưu Ly đang ở bên trong vì Tiêu thiếu công tử ghim kim sao?” Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa chú ý thái độ của Quân Mi, nhưng cũng như xem Quân Mi như không có vậy, bước vào cửa đi đến phương hướng trong phòng, “Nếu Lưu Ly ở trong đó, bổn vương thì càng nên đi vào mới đúng.”
Quân Mi mắt thấy Bách Lý Vân Tựu chẳng những vô lễ xông vào Mai viên, lúc này còn muốn vô lễ xông vào buồng trong quấy rối Bạch Lưu Ly trị liệu cho công tử, trong mắt đằng đằng sát ý, giơ tay lên cầm bội kiếm trên lưng, không chút do dự cản trước mặt Bách Lý Vân Tựu, lạnh lùng nói: “Còn thỉnh Vân vương gia tự trọng, nơi này là Tiêu phủ, không phải là Vân vương phủ.”
Lời của lời của nghe vào trong tai bất luận kẻ nào đều là đối với đại bất kính với Bách Lý Vân Tựu, chỉ là không thấy vẻ sợ hãi nào trong mắt nàng, có một loại vị đạo thề sống chết cũng không để Bách Lý Vân Tựu đi vào trong một bước, phảng phất đang bảo vệ người yêu vậy, không sợ hãi.
Có Quân Mi nàng trên đời này một ngày, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với công tử! Người người e ngại Quỷ Vương gia thì như thế nào? Đó là đương kim thánh thượng nếu bất kính với công tử, nàng cũng có thể không chút do dự hướng hắn giơ kiếm!
Cách mặt nạ, không ai biết thời khắc này nét mặt thần tình của Bách Lý Vân Tựu làm sao, Thính Phong lại biết, nữ nhân này trước mắt quả thực chính là đang tìm chết.
Giằng co chỉ có trong nháy mắt, giọng ôn hòa của Tiêu An Tâm từ buồng trong truyền ra, “Quân Mi không thể vô lễ, Vân vương gia nếu đã đến Tiêu phủ, chính là quý khách của Tiêu phủ quý khách của Mai viên, Vân vương gia nếu không thấy tệ các đơn sơ, tiến tới nhìn một cái cũng không sao, Quân Mi mới vừa rồi thất lễ, thỉnh Vương gia cho phép tại hạ thay nàng hướng Vương gia bồi mới đúng.”
Quân Mi ninh mi, trong con ngươi có quang không biết tên hiện lên, lập tức thối lui đến hơi nghiêng, cúi đầu hướng Bách Lý Vân Tựu cung kính nói: “Quân Mi mới vừa rồi thất lễ, mong rằng Vương gia đại nhân bất ký tiểu nhân qua.”
“Tiêu thiếu công tử đã mở miệng hướng bổn vương bồi, bổn vương nếu là còn tính toán, chẳng phải là lòng dạ chật hẹp bụng dạ hẹp hòi rồi.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khinh khẽ cười, nhìn cũng không nhìn Quân Mi một mắt, không nhanh không chậm đi vào buồng trong.
Chỉ coi hắn một cước mới bước vào buồng trong, cước bộ không thể nhận ra dừng một chút, tiện đà tiếp tục đi phía trước, đi tới bên người Bạch Lưu Ly.
Chỉ thấy trên lưng trắng nõn của Tiêu An Tâm, từ xương cổ đến cột sống đều bị ngân châm rậm rạp chằng chịt trát đầy, Bạch Lưu Ly như trước chỉ là hết sức chuyên chú vì Tiêu An Tâm ghim kim, phảng phất không có phát hiện Bách Lý Vân Tựu đến vậy, chỉ chuyên tâm chuyện trên tay nàng, tựa hồ trong mắt của nàng chỉ có ngân châm trong tay cùng Tiêu An Tâm, không còn cái khác nữa.
“Còn thỉnh Vân vương gia tha thứ tại hạ lúc này bất tiện chiêu đãi Vương gia, còn thỉnh Vương gia tùy ý ngồi là được, sau đó tại hạ hảo hảo khoản đãi Vương gia.” Tiêu An Tâm đang nghe Quân Mi mới vừa nói Bách Lý Vân Tựu đến Tiêu phủ tìm Bạch Lưu Ly, mâu tử ánh sáng ngọc liền tràn ngập sầu bi nhàn nhạt, nhiên Bạch Lưu Ly nghe được lời của Quân Mi đến bây giờ Bách Lý Vân Tựu đi tới bên người nàng, nàng đều chưa nói câu nào, tựa như Bách Lý Vân Tựu không có tồn tại, sầu bi trong con ngươi hắn lại lặng yên không một tiếng động, giọng ôn hòa đều không tự chủ được dẫn theo vị đạo mừng rỡ để người không phát giác.
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ cũng không thèm để ý Bạch Lưu Ly đối với hắn làm như không thấy, chỉ là kéo một cái ghế, đi tới đối diện Tiêu An Tâm, đối mặt với Tiêu An Tâm cũng đối mặt với Bạch Lưu Ly ngồi xuống.
(Luna: Vâng ảnh rất tỉnh và cũng rất tự nhiên)
“Kỳ thực bổn vương không có sở thích nửa đêm canh ba đến quý phủ người khác làm khách, bổn vương hôm nay hàm oan được rửa sạch, vốn muốn đến Bạch phủ nói cho Lưu Ly biết cái tin tức tốt này, nhưng nghe nói Lưu Ly đã nhiều ngày canh giờ này đều ở Tiêu phủ làm khách, bổn vương lo lắng ban đêm không an toàn, cố ý tới đón Lưu Ly hồi phủ, không nghĩ đến Lưu Ly là ở trong phòng của Tiêu thiếu công tử.” Bách Lý Vân Tựu không có xưng Bạch Lưu Ly là Bạch cô nương, mà là một ngụm một Lưu Ly, vưu kì một câu cuối cùng, nếu để cho người không biết sự thật biết, tất nhiên sẽ nghĩ kỳ quái, chỉ là Bách Lý Vân Tựu rất nhạt rất nhạt, phảng phất không ngần ngại Bạch Lưu Ly ở trong phòng Tiêu An Tâm chút nào.
Người nói không ngại, không có nghĩa là người nghe không thèm để ý, bất quá để ý ngược lại không phải là Bạch Lưu Ly chỉ nhàn nhạt liếc Bách Lý Vân Tựu một mắt, mà là Tiêu An Tâm, chỉ nghe Tiêu An Tâm nói: “Tại hạ từ nhỏ liền người yếu bệnh nhiều, cơ hồ là lấy thuốc và kim châm cứu kéo dài tính mạng, gia mẫu ngẫu văn Bạch cô nương được bảy tám phần y thuật chân truyền của Bạch phu nhân, toại cầu xin Bạch cô nương đến vì tại hạ kéo dài tình mạng, Vương gia lúc này cũng là nhìn thấy rõ ràng, Bạch cô nương đến Tiêu phủ chỉ là vì tại hạ ghim kim, không còn cái khác.”
Tiêu An Tâm mặc dù chưa thấy qua Bách Lý Vân Tựu, nhưng cũng nghe qua nghe đồn không ít của Bách Lý Vân Tựu, nghe đồn từ chưa hề tin tương mắt của Quỷ Vương gia biết sát nhân, chỉ coi là vô kê chi đàm mà thôi, mà giờ khắc này đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, hắn không sợ hãi, trước sau như một cùng người ngoài, chẳng qua là khi hắn nghe được Bách Lý Vân Tựu có hiểu lầm với Bạch Lưu Ly, không khỏi vì Bạch Lưu Ly biện giải.
Cùng lúc đó, Tiêu An Tâm cũng ngắm Bách Lý Vân Tựu, dường như muốn xuyên thấu qua mặt nạ vô diện trên mặt của hắn thấy