Phượng Dạ sau khi thức dậy, hắn không thấy Mộ Diệp đâu, hắn liền biết y trở về rồi — với Phượng Huyền.
Vốn nghĩ bản thân có đủ tỉnh táo, nhưng sau đó khi nghe Phượng Huyền dắt Mộ Diệp xuất cung, hắn liền giống như phát điên làm loạn.
Hắn cứ nghĩ cả đời này, chỉ có hắn mới có thể thành toàn mộng ước của y, chỉ có hắn mới có thể nắm tay y, bảo hộ y trải qua phong ba bão táp.
Nhưng cuối cùng lại chỉ gây ra phiền phức, không biết bao nhiêu lần rồi, lấy thân thể ra để mong sự thương hại từ y.
Nhỏ mọn biết bao nhiêu? Hèn hạ biết bao nhiêu?
“ Dạ nhi.
.
.
” Hoàng Ỷ Lan vừa mở cửa đã thấy Phượng Dạ đã có phần thanh tỉnh, nàng vui đến rơi lệ, “ Dạ nhi, ta còn tưởng con sẽ rời xa ta.
.
.
”
Phượng Dạ cúi đầu, không ngay lập tức đáp lại lời nàng.
Hắn quay đầu hướng về phía cửa sổ, nơi gốc hải đường đã trụi hết lá, chỉ chờ tới đông rồi sẽ chết.
“ Mộ Diệp đâu? ”
Hoàng Ỷ Lan sững sờ, nhưng nàng sợ một lần nữa kích động đến Phượng Huyền, hắn sẽ phát hoả, vậy nên nàng cẩn thận trả lời, “ Mộ Diệp hôm qua bồi con uống thuốc, y đã mệt.
Vậy nên nghỉ trước, Phượng Dạ à, con — ”
“ Mẫu hậu không lừa nhi thần, phải không? Mộ Diệp luôn yêu nhi thần, đúng không? ” Phượng Dạ tay nắm chặt một góc chăn, ngắt lời Hoàng Ỷ Lan.
Cái này, nếu là người khác thì đáng lẽ ra nên hiểu lâu rồi.
Hoàng Ỷ Lan không tin bản thân sinh ra một hài tử ngu dốt gì cho cam, mà là Phượng Dạ đang tự lừa mình dối người, sống trong mộng tưởng huyễn hoặc của bản thân.
Nhưng hiện tại, Phượng Dạ phát điên rồi, chính là thực sự phát điên.
Nàng không thể nào kích động hắn thêm nữa.
“ Dạ nhi, đừng hoảng, Mộ Diệp vẫn luôn rất yêu con, ta cũng yêu con.
Cả thiên hạ này đều yêu con.
Vậy nên con không được phủ nhận bản thân, không được làm đau nó.
Nếu không, cả ta cùng Mộ Diệp sẽ đau lòng ”.
Thật sao?
Phượng Dạ càng ngày càng mơ hồ, chỉ cần hắn lấy về được một phần thanh tỉnh thì lại chuốc về mười phần sự thật nghiệt ngã.
Hắn yêu mà không có được, vậy nên mới phát điên.
.
.
Nhưng hắn làm sao có thể chấp nhận? Hắn thà rằng cả đời đều hồ đồ còn hơn tiếp nhận chuyện Mộ Diệp sẽ không yêu hắn.
“ Đúng vậy ” Phượng Dạ cười nhạt, “ Y thích con đến vậy, thấy con làm tổn hại đến bản thân, vậy nên mới đau lòng.
Nhất định bởi vì y thích con.
.
.
Vậy nên đau lòng.
.
.
”
Cuối cùng, lại một lần nữa đến một lần nữa, sống trong ảo mộng của bản thân, nguyện không quay lại tìm đường lui.
“ Con muốn làm hoàng đế, mẫu hậu, chỉ cần con đoạt ngôi vị, con sẽ là đế vương, còn Mộ Diệp sẽ là đế hậu của con đúng không? Mẫu hậu? ”
Phượng Dạ ngước đôi mắt ngập tràn hi vọng nhìn về phía Hoàng Ỷ Lan, tròng mắt của hắn long lanh, tựa như tràn ngập vì sao sáng, càng giống của một tiểu hài tử chưa lớn hơn.
Nàng không muốn thương tổn nó, càng không muốn sau khi tiếp nhận sự thật, đôi mắt kia sẽ chỉ còn một màu ảm đạm.
“ Đúng ” Nàng gượng gạo cười, “ Dạ