Chẳng mấy chốc, trong cung đã lan truyền một nữ nhân xinh đẹp cả người đầy vết thương, trong đêm lạnh lẽo, nàng lê lết thân tàn tới gặp bệ hạ, khiến cho bệ hạ đang sủng Hoàng hậu như thế cũng ở lại vì nàng đã không còn là tin tức gì xa lạ nữa.
Mộ Diệp đương nhiên càng biết, y hơi nắm chặt chung trà trong tay, thở dài, “ Chung quy Tuyết Linh Chi cuối cùng đã tới ”.
Cung nữ Tiểu Lan bên cạnh y dễ nhìn ra Mộ Diệp đang đau lòng, nàng vội vàng xua tay, nhanh miệng nói, “ Nàng ta là lợi dụng bệ hạ nhân từ, chứ nàng ta sớm đã bị bỏ mặc rồi! Hoàng hậu không cần phải lo lắng! ”
“ Chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
.
.
” Mộ Diệp rũ mi, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.
Quả nhiên y sinh ra chỉ để chịu đựng tổn thương.
Hạnh phúc ngắn ngủi kia ông trời ban cho y.
.
.
.
có lẽ cũng chỉ là thương xót y, sợ y cả đời cô tịch, vậy nên bố thí cho y một chút ấm áp nhất thời.
Tiểu Lan nghĩ hiện tại Mộ Diệp cần nhất là ở một mình, vậy nên nàng không nói gì thêm.
Trong tâm bộn bề suy nghĩ, cuối cùng lại chọn cách nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng nàng vừa bước chân khỏi địa phận Phượng Diệp Uyển, cung nữ Tiểu Tâm bên cạnh Phượng Dạ đã chờ nàng từ lúc nào.
Tiểu Tâm vừa thấy nàng, nàng ta đã chạy tới áp sát nàng vào tường, một tay giữ lấy cánh tay Tiểu Lan, một tay bịt chặt miệng nàng, khống chế không cho nàng la hét, “ Biết điều thì cấm la hét làm loạn, cha nương của ngươi đang ở trong tay Tĩnh Vương điện hạ, nếu muốn họ còn sống sót thì ngoan ngoãn.
Ngươi nên nhớ hiện tại bệ hạ căn bản sẽ không chú ý đến thứ nô tì như ngươi.
Còn ngươi muốn nhờ hoàng hậu cũng vô ích, ngươi thấy rồi đấy, căn bản hoàng hậu cũng giúp không được ngươi ”
Tiểu Lan im lặng, nhưng nước mắt nàng rơi đầy mặt.
Nàng vừa được Tiểu Tâm thả, nàng đã chạy xô tới níu lại Tiểu Tâm, “ Khoan đã! Ngươi muốn ta làm gì mới thả cha nương của ta đi ? ”.
“ Yên tâm, điện hạ sẽ không bạc đãi họ ” Tiểu Tâm cong môi cười, “ Nhưng để họ ở trong tay điện hạ mà còn sống tốt, vậy thì phải chú ý đến thái độ của ngươi thế nào rồi~ Tiểu Lan ”.
Tiểu Lan quỳ phục xuống, nước mắt rơi đầy mặt.
Chung quy lại, Thái Hậu cùng Tĩnh Vương điện hạ quá cao tay.
Nàng dù cho muốn bảo vệ Mộ Diệp cũng không được, cứ thế đành phải nhắm mắt mặc cho họ thao túng.
__.
Phượng Huyền chung thuỷ ở bên cạnh Tuyết Linh Chi không rời, chín phần là vì nàng giữ tay hắn không buông.
Sau khi Tuyết Linh Chi lấy lại được một chút thanh tỉnh, nàng mới luyến tiếc bỏ tay Phượng Huyền, gắng sức ngồi dậy.
Phượng Huyền đỡ lấy nàng, giúp nàng không bị ngã.
“ Bệ hạ.
.
.
” Tuyết Linh Chi yếu ớt thều thào, hai mắt ầng ẫng lệ , “ Bệ hạ, thứ lỗi cho Linh Chi đã làm phiền bệ hạ ”
“ Không cần ”.
Phượng Huyền nghiêm giọng hỏi nàng, “ Là ai hại nàng đến thế này? ”
Tuyết Linh Chi mím môi, hai mắt lại tuôn lệ , “ Kể ra cũng thật đáng châm chọc.
Cha thần thiếp luôn mong thần thiếp được vào cung hầu