Trong màn mưa trắng xoá, thân thể của Mộ Diệp ướt nhoè.
Rõ ràng đã gầy đến thế kia, lại vẫn phải cố gắng quỳ như thế.
Rất lạnh mà, vậy sao ngoại bào lại mỏng manh thế chứ?
Y có thể chạy trốn, có thể không nghe theo, vậy tại sao cứ phải cưỡng ép bản thân biến thành bộ dạng như vậy chứ?
“ Mộ Diệp.
.
.
” Phượng Dạ đứng trước mặt y, gọi khẽ tên y.
Mộ Diệp cả người đều run lên vì lạnh, mắt y hoa hoa nhìn không rõ, thân ảnh trước mắt lại như thực như ảo.
Tình cảnh này — y chợt nhớ tới Phượng Huyền.
Hắn từng cầm ô che mưa cho y, sau đó ôm y đi vào Phượng Diệp Uyển.
“ Phượng Huyền — ” Giọng y yếu ớt rất nhỏ, nhưng hoàn toàn đủ để Phượng Dạ nghe thấy.
Phượng Dạ cười nhạt, bi thương tầng tầng lớp lớp hiện lên nơi đáy mắt.
.
Thổn thức sâu bên trong, một tiếng choang vỡ vụn.
Trái tim ta đấy, bắt đền huynh.
.
.
“ Mộ Diệp, huynh nhìn kĩ xem.
.
.
Ta không phải Phượng Huyền, ta rõ ràng là Phượng Dạ, vì sao ta ở đây, huynh lại gọi tên hắn? ”
Phượng Dạ quỳ xuống ngang bằng với Mộ Diệp, hắn nắm chặt bả vai y , không nhịn được khóc cùng y, “ Ta yêu huynh đã lâu, sao huynh lại không biết? Huynh bị sao vậy chứ? Huynh chỉ cần chú ý nhìn kĩ một chút nữa là có thể nhận ra ta mà! ”
Đây cũng là lần đầu tiên, một kẻ như Phượng Dạ từ nhỏ được bảo bọc trong áo gấm lại cảm thấy thế gian bất công đến như thế.
Vì sao hắn yêu lại không có được? Vì sao kẻ khác có được rồi lại không màng đến? Vì sao bảo bối trong lòng hắn hết lần này đến lần khác phải chịu không ít tổn thương?
Phượng Dạ nhắm chặt mắt, hắn không quên trời đang mưa, càng không muốn Mộ Diệp phải dầm mưa thêm một chút nào nữa.
Hắn ôm lấy Mộ Diệp, định mang theo y đi, nhưng hắn nhận ra dù Mộ Diệp có không tỉnh táo đi nữa, y vẫn sẽ vô thức chống cự lại hắn.
Phượng Dạ đau lòng cười nhạt, nhỏ giọng ôn nhu, “ Huynh chịu ấm ức một chút, ngoan ngoãn ở yên trong lòng ta được không? Nếu như huynh còn nháo loạn, huynh sẽ bệnh càng thêm nặng, biết không? ”
Sau khi nghe Phượng Dạ nói, mí mắt Mộ Diệp mới thoáng dãn ra.
Tay y ngã xuống, mặc cho Phượng Dạ ôm theo y chạy về phủ của hắn tìm đại phu.
**
“ Lại là hoàng hậu ” Trương thái y thở dài, chuẩn mạch cho Mộ Diệp, “ Điện hạ, thứ lỗi cho vi thần nói điều này, nhưng quả thật không thể để chậm trễ nữa ”.
Trương Thẩm nhăn mày.
Lần trước bắt mạch cho Mộ Diệp đã thấy loạn, lần này lại càng tệ hơn.
Ông cứ nghĩ Phượng Huyền đã nói sẽ chăm sóc tốt cho Mộ Diệp, ông tưởng hắn nói thật, cũng tin tưởng hắn là đấng quân vương sẽ bảo hộ cho hoàng hậu của hắn thật tốt.
Không nghĩ chỉ vài ngày sau gặp lại, dễ nhìn thấy y càng thê thảm hơn.
“ Được, Trương thái y có gì cứ nói ” Phượng Dạ gấp gáp hỏi.
Trương Thẩm vô thức cảm thấy nếu như nói với Phượng Dạ, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho Mộ Diệp tốt, vậy nên ông liền không kiêng kị nói, “ Thật ra lần trước rồi,