“ Không, không thể nào ” Tuyết Linh Chi sợ hãi đến cực độ, bỗng nhiên lòng tràn đầy suy nghĩ, nàng giương mắt, yếu ớt van xin, “ Bệ hạ, bệ hạ, thần thiếp rốt cuộc làm sai chuyện gì? Bệ hạ, người không thể cứ như vậy bỏ mặc thần thiếp.
.
.
”
Phượng Huyền không thèm để ý, chỉ nói ra ngữ điệu lạnh bạc: “ Trẫm sao không thể vứt bỏ ngươi? ” Nói rồi, hắn quay sang đám thái giám đang trấn giữ hai tay nàng, “ Còn không nghe gì sao? Lôi ả đi ”.
Tuyết Linh Chi đau đớn tận cùng, trong nháy mắt nàng hiểu ra nàng hiện tại không còn trọng lượng trong lòng Phượng Huyền nữa.
Vậy thì.
.
.
ha ha, Phượng Dạ! Kẻ khiến nàng phải rơi vào địa ngục, nàng nhất định sẽ mang hắn theo!
“ Bệ hạ, bệ hạ hiện tại mà vứt bỏ thần thiếp, chỉ sợ ngay cả hoàng hậu, người cũng giữ không nổi ”.
Trước khi bị ném ra ngoài, Tuyết Linh Chi gào lớn, đủ để cho Phượng Huyền nghe thấy.
Phượng Huyền không khỏi cau mày, hắn nhấc tay, hiệu mấy tên kia dừng lại, từng bước tiến về phía Tuyết Linh Chi đang run rẩy.
“ Ý ngươi là gì ? ”
Ánh mắt của Phượng Huyền đa nghi nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của nàng, Tuyết Linh Chi biết chính mình đã rơi vào đường cùng, nàng đối Phượng Dạ cũng không còn giá trị gì nữa, vậy nên càng thêm liều mạng.
“ Nếu như bệ hạ có thể đảm bảo về sau thần thiếp sẽ được sống chu đáo ngoài cung, thần thiếp cũng sẽ đảm bảo với bệ hạ những lời thần thiếp sắp nói là sự thật.
Nếu bệ hạ không nghe, cũng không muốn nghe.
Vậy thì chỉ thiệt cho thần thiếp cùng người rồi ” Tuyết Linh Chi cười lạnh.
Phượng Dạ, hay là ngươi cùng chết với ta đi.
Hoặc là ta sống, ngươi chết, hoặc là ngươi chết, ta sống.
Nàng không dám cá cược Phượng Huyền sẽ giữ lời nếu như nàng khai ra toàn bộ, nhưng nàng khẳng định nếu nàng không nói, nàng sẽ chết.
Mà Phượng Dạ— kẻ đã hại nàng sẽ sống tốt, thậm chí còn thành công mang theo hoàng hậu đi.
Ha hả, cuộc sống cũng vui vẻ quá đi.
Nhưng thật xin lỗi, Tuyết Linh Chi sinh ra đã mang theo sự đố kị, đố kị với tất cả những ai sống tốt hơn nàng!
Ánh mắt Phượng Huyền lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, “ Ngươi từ bao giờ có thể đặt điều kiện với trẫm? ”.
“ Từ bao giờ? Chính là từ bây giờ a! ” Tuyết Linh Chi run rẩy đứng dậy, “ Bệ hạ, có phải bệ hạ chán ghét thần thiếp là vì bệ hạ nghĩ thần thiếp là người của Thái hậu, sau đó bắt nạt hoàng hậu, trộm vòng tay của hoàng hậu, khiến người cùng hoàng hậu có hiểu lầm đúng không? ”
Tuyết Linh Chi thấy Phượng Huyền không nói, nàng biết đã nói trúng tâm can của hắn, nàng càng cười lớn, “ Ha ha, nếu bệ hạ nghĩ như thế,