Sau khi Phượng Huyền rời đi chưa đầy một khắc, Phượng Dạ đã tới.
Tiểu Lan đứng canh ngoài cửa, vừa nhìn thấy Phượng Dạ, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “ Điện hạ, hoàng hậu hôm nay không dùng bữa sáng ”.
Không dùng bữa sáng? Nghĩa là chỗ thuốc kia y không dùng, y vẫn còn thanh tỉnh.
Phượng Dạ nhợt nhạt cười.
Quả nhiên chỉ cần một câu của Phượng Huyền thôi, trong mắt y hắn liền biến thành thừa thãi rồi.
Nhưng trong tâm của hắn— vẫn le lói một tia hi vọng nhỏ, hi vọng có thể mang y theo.
Nơi này quá tàn nhẫn, chỉ sợ y ở lâu thêm một chút đến mạng cũng giữ không được.
Phượng Dạ chậm rãi đẩy cửa vào, mắt thấy Mộ Diệp đang yên tĩnh đọc sách.
Mộ Diệp vừa nhìn thấy hắn, y đã mỉm cười, gấp sách lại, “ Đệ tới rồi? ”
“ Ừm, ta đã tới ” Phượng Dạ lại gần Mộ Diệp, ôn nhu nói, “ Huynh thế nào rồi? Đã khoẻ hơn chút nào chưa? ”
“ Ừm, khoẻ hơn rồi ” Mộ Diệp đáp lại hắn, hướng hắn mỉm cười.
Phượng Dạ ngây người, đưa tay chạm vào tóc y, cau mày nhắc nhở, “ Tóc của huynh rối rồi, huynh không biết để ý đến bản thân gì cả.
Ngay cả bữa sáng cũng không ăn, nào, để ta bồi huynh ăn ”.
Mộ Diệp trầm mặc, mắt phượng nhẹ nhàng nhếch lên nhìn Phượng Dạ, đánh giá hắn một hồi, “ Vậy chi bằng đệ cùng ta dùng bữa đi ”.
A—
Phượng Dạ không biết nói gì hơn.
Ngoại trừ Phượng Huyền, Mộ Diệp không bao giờ chịu dùng bữa với người khác, hiện tại y nói những lời này— đủ hiểu là y biết hắn sẽ không dám ăn.
Chỗ thức ăn trên bàn toàn bộ đều dùng thuốc rồi, nếu hắn ăn rồi cũng sẽ ngủ say như y, vậy sao có thể đem người theo đây?
“ Nguyên lai vẫn không thể qua mặt được huynh ” Phượng Dạ thống khổ cười, hắn thật sự bất lực rồi.
Mộ Diệp cái gì cũng nhìn thấu hắn, lại chẳng biết hắn đã thích y thật lâu.
Thích lâu đến mức còn ảo tưởng như người đã thật sự thuộc về hắn.
Cái không cần biết cứ nhất định biết, cái quan trọng thì lại không hay biết gì.
Mộ Diệp— người này lúc nào cũng tàn nhẫn với hắn như thế.
Mộ Diệp nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Phượng Dạ, y trầm mặc hỏi, “ Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại muốn chuốc thuốc ta? ”
“ Tại sao? Tại sao à? Đến giờ huynh còn hỏi được câu đó nữa sao? ”
Bi thương trong lòng hoá thành một tiếng gào thảm thiết, như vậy tuyệt vọng, như vậy thê lương.
Làm sao đây? Hắn thích y nhiều như vậy, sao có thể cam tâm để trong lòng?
Mộ Diệp yên tĩnh nhìn bộ dạng gần như phát cuồng của Phượng Dạ, y không một chút sợ hãi tiến lại gần hắn.
Trong tay từ bao giờ có một viên kẹo, thuận tiện cho vào miệng hắn.
“ Đệ lớn tiếng quá, nhỏ tiếng một chút, ta cũng không phải không nghe thấy ”.
Phượng Dạ thấy Mộ Diệp vì hắn mà dỗ dành, trong tâm hắn có một chút đắc ý nói, “ Còn không phải do huynh — ”
“ Được rồi, là tại ta.
Ta sẽ không để bụng chuyện đệ muốn chuốc thuốc ta ném ra ngoài nữa, đệ mau