Mộ Diệp nhìn bộ dạng thất thần của Phượng Dạ.
Y cười nhẹ, “ Sao vậy? Không phải nói thích ta sao? Không phải nói muốn đưa ta rời đi sao? Cư nhiên bây giờ lại không muốn đi nữa? ”
“ Không phải! ” Phượng Dạ vội vàng đáp lại, loay hoay một hồi, cuối cùng mới nói tiếp, “ Ta không nghĩ sẽ được huynh đồng ý, vậy nên.
.
.
”
Mộ Diệp cúi đầu cười.
Y cũng là người mà, cũng có cảm xúc riêng chứ? Đâu thể cứ thế mãi mãi thuận theo Phượng Huyền được?
“ Ta trong mắt đệ chính là kẻ nhu nhược thế sao? Ta đau lòng đấy ” — Nói là đau lòng, nhưng rõ ràng Mộ Diệp giống như trút bỏ được gánh nặng, y đặc biệt vui vẻ đứng dậy, “ Mau đi thôi, nếu không Phượng Huyền sẽ trở lại, lúc ấy khó mà giải thích ”
“ Được, chúng ta cùng đi ” Phượng Dạ nắm lấy tay Mộ Diệp, tay hắn có chút run, cũng đã thật lâu rồi, lâu đến mức sắp không nhớ rõ nữa.
Nhưng dáng vẻ thuở niên thiếu ấy của Mộ Diệp vẫn như cũ in sâu vào tiềm thức của hắn, đến khi hiểu được thì mới biết kia là khắc cốt ghi tâm.
Ban đầu rõ ràng chỉ muốn trêu đùa y một chút, muốn trả thù một chút, muốn chọc cho y khóc lóc một chút.
Cuối cùng lại từ bao giờ chính mình cứ thế rơi vào sự dịu dàng thuần khiết ấy, khiến cho hắn cảm nhận được gieo gió gặt bão rốt cuộc là như thế nào.
Vậy nên đối với loại nhân quả này, hắn bán tín bán nghi có phải là do chính mình bởi vì mong chờ cùng Mộ Diệp rời đi quá nên sinh ra ảo tưởng rồi không?
Phượng Dạ thất thần, lại nhận thừa được chính mình đang nắm tay Mộ Diệp, ánh mắt y cũng phảng phất tia chờ mong nhìn hắn.
Phượng Dạ mỉm cười, sao cũng được, hiện tại người này là của hắn, không cho đi nữa.
Ra khỏi cung vô cùng dễ dàng, Phượng Dạ tùy tiện điều một chiếc xe ngựa vào cung, sau đó thay y phục thường dân cho Mộ Diệp, đem y vào trong xe.
Cái này đương nhiên không ai dám hó hé gì hắn.
Phượng Dạ vốn là Tĩnh Vương trên bao người, phía trên hắn lại còn có Thái Hậu chống lưng.
Đám thị vệ canh cổng đương nhiên không kiểm tra xe của hắn, càng không biết Hoàng hậu đang ở trong xe.
Sau khi xuất cung được mấy chục dặm, Phượng Dạ liền để xe ngựa lại, cho phu xe đánh đi chỗ khác, còn chính mình thì mang y đi thuyền.
Mộ Diệp nghiêng nghiêng đầu, cũng hao tâm quá đi.
.
.
__
Bầu trời lững lờ màu trắng bạc, nước sông nhẹ nhàng đong đưa thuyền, chủ thuyền chuyên tâm để ý bánh lái.
Bên trong khoang thuyền, Phượng Dạ dùng tay phải chống đầu ngủ cũng không yên ổn, một đợt sóng mạnh đánh tới, hại hắn chật vật thức tỉnh.
Phượng Dạ mơ hồ mở hai mắt ra, thấy Mộ Diệp vậy mà vẫn còn ngủ như heo, hắn liền đứng dậy đi tới mép giường, nhẹ nhàng đi lên trước sửa lại một chút tấm chăn bị y đá loạn.
Đi ra khoang thuyền, xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn bốn phía một chút, phong cảnh