Phượng Huyền vừa rời khỏi Phượng Diệp Uyển, hắn đã quay ngoắt sang thái giám thân cận Tiều Tuỵ gần đấy, : “ Tiều Tuỵ ! ”
Tiều Tụy đang nghĩ ngợi rốt cuộc vừa nãy Phượng Huyền cùng Mộ Diệp nói gì mà lâu thế, hay là lại cãi nhau vì Tuyết Linh Chi rồi? Hắn liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Phượng Huyền.
“Bệ hạ có gì phân phó?” Vội vàng đáp.
Bệ hạ quả nhiên là tức giận rồi! Xem chừng lại muốn làm khó hoàng hậu.
.
.
Tiều Tụy hắn chỉ sợ phỏng đoán của mình thành sự thật.
Làm như thế nào thay bệ hạ giấu Thái hậu bây giờ?
“ Trẫm.
.
.
Ừm, có thể tặng quà gì cho Hoàng hậu để nhận lỗi ? ” Âm thanh của Phượng Huyền luôn bình tĩnh, nhưng hiện tại lại ngập ngừng đứt quãng làm cho Tiều Tụy trong lòng đang tự hỏi đích trận lảo đảo.
“ Bệ hạ, bệ hạ có tâm là được, Hoàng hậu nhất định sẽ rất vui ”.
Tiều Tụy lau mồ hôi.
Đây là Phượng Huyền muốn tặng đầu của ai cho Hoàng hậu đây?
Phượng Huyền nhíu mi, nếu hắn biết Mộ Diệp thích gì thì đã không cần phải phiền toái đến mức đi hỏi một thái giám! Làm sao có thể khiến cho Mộ Diệp thật sự vui vẻ đây? Nếu như có thể trở về sớm hơn một chút, có lẽ sẽ còn có cơ hội, nhưng hiện tại cái gì cũng phát sinh rồi, may mắn là chưa tới hồi tệ nhất thôi.
Càng nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến một cái biện pháp —— đối với Mộ Diệp thật tốt.
Nghĩ muốn đối với y tốt, lại không biết nên làm như thế nào, trở thành hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn thi ân có, ban cho có, đối xử tốt với người khác, thật sự là không có kinh nghiệm.
Cho nên, rốt cuộc nên đối Mộ Diệp như thế nào mới là tốt đây? Phượng Huyền thực buồn rầu.
Giật mình nhớ lại mới trước đây Mộ Diệp từng ra ngoài cung tự mình mua tặng hắn một cái ngọc bội, chỉ tiếc hắn ném đi đâu mất rồi.
.
.
Nghĩ lại hắn liền cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ thoáng một chút, Phượng Huyền giậm chân cau mày, bây giờ chính mình bắt chước Mộ Diệp, tự mình chọn lễ vật cho y thì thế nào?
Ha ha.
.
.
Nhưng đến Thái hậu cũng nói gu thẩm mỹ của hắn vô cùng tệ, nếu bản thân chọn thứ xấu xí, nhất định sẽ khiến y thêm chán ghét mất.
Chuyện này ngay từ đầu đã không thể mà, thật giống kẻ ngốc.
Hắn biết mình không thể tinh tế như Mộ Diệp, cũng không thể có sức chịu đựng tốt như y, nhưng hắn vạn nhất có thể chậm rãi học, hắn có thời gian, cả đời chậm rãi học.
Vì thế, Phượng Huyền liền yêu cầu ngay lập tức chuẩn bị xe ngựa xuất cung.
__
Tin Phượng Huyền đột ngột xuất cung, không kiêng nể yêu cầu người khác giữ bí mật với Thái Hậu, chẳng mấy chốc đã lan truyền toàn bộ hoàng cung.
Mộ Diệp đang bình tĩnh thưởng trà thưởng hoa trong Phượng Diệp Uyển, nhưng khi vừa nghe tin, y liền ném mạnh chén trà xuống đất khiến nó tan tành thành nhiều mảnh.
“ Khốn kiếp! Đã nói bao nhiêu lần nếu muốn xuất cung thăm nàng ta thì bí mật một chút, tránh kinh động đến Thái Hậu.
Giờ thì hay rồi, toàn cung