Sáng hôm sau, mưa bụi lan theo màn sương mù, trộm một chút hơi lạnh.
Phượng Huyền lười biếng ngồi trong tẩm điện, cho người đem Thái hậu tới.
Trong lúc chờ đợi, Phượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới lúc truớc, ngày mà Mộ Diệp vẫn còn ở lại.
Dường như đó là khoảng thời gian rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức tựa như một giấc mộng xa xưa, làm cho người ta không rõ nó có tồn tại hay không.
Năm tháng ấy lúc còn ở Vương phủ, hắn phải nghe theo lời mẫu phi không được kết giao bằng hữu, không được mơ tưởng chuyện ái tình.
Khi mà hắn mới một ánh mắt nhìn tới Mộ Diệp, y đã lăng lăng đi theo hắn.
Những năm tháng kia thuận lợi leo lên ngôi vị, cũng là vì Mộ tướng quân một thân đằng sau giúp sức, cũng là vì bên cạnh hắn có một hoàng hậu lúc nào cũng chỉ hướng tới hắn.
Bây giờ y đi rồi, cửa cung đóng quyết tuyệt không tiếp một ai.
Lời nào cũng khó nói với phủ thừa tướng.
Hai khắc sau, thái giám bên ngoài báo một tiếng thái hậu đã tới.
Hoàng Ỷ Lan mang theo sương lạnh bên ngoài bước vào, cả người nàng đều có phần run rẩy.
Cơ hồ cũng đã gầy đi thật nhiều.
Phượng Huyền liếc nhìn nàng, chán ghét mở lời, “ Thái hậu biết trẫm cho người mời thái hậu tới là có chuyện gì rồi chứ? ”
Hoàng Ỷ Lan nỗ lực cười nhạt, đem theo bộ dạng yếu ớt giấu đi, khéo léo nói, “ Ai gia còn không biết sao? Hoàng hậu cùng với Tĩnh Vương đều cùng một ngày mà biến mất.
Này không phải là trùng hợp, bệ hạ cũng nghĩ vậy, người ngoài cũng như vậy, hà cớ gì có thể tự lừa mình dối người thêm nữa? ” Nói xong, nàng đau khổ thê lương, “ Hoàng đế, nếu ai gia nói với ngươi hiện tại tới đây là nên kết thúc đi thôi.
Ngươi có muốn nghe lý do không? ”.
Phượng Huyền bất chợt trong tâm dâng lên sợ hãi không kể xiết, rõ ràng linh cảm mách bảo hắn không được nghe tới, nên từ chối đi thôi.
Chẳng thà ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, sau đó chờ đợi đám người kia báo một tiếng hoàng hậu đã trở về.
Nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói, “ Muốn nghe ”.
Hoàng Ỷ Lan siết chặt tay, ánh mắt mơ hồ xa xăm như muốn nhìn lại quá khứ.
Khi mà nàng còn làm mẫu nghi thiên hạ, khi mà Phượng Dạ nói — hắn không cần gì hết, chỉ cần người kia.
Khi mà nhi tử
của nàng lần đầu tiên vì người khác mà chống lại nàng, dập tắt đi toàn bộ một hồi phồn hoa.
“ Hoàng đế có bao giờ để ý, vì sao hoàng hậu lại bỗng nhiên đi theo hoàng đế, sống chết vì hoàng đế không? ” Hoàng Ỷ Lan cười nhạt, nói tiếp, “ Có phải, thật kì lạ hay không? ”
Phượng Huyền cắn môi, gằn giọng, “ Có gì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa ”
Hoàng Ỷ Lan nhắm chặt mắt, đi đến bước đường này, cũng là vì nàng gieo gió gặt bão mà ra thôi.
Một hồi thê lương không kể đến.
Toàn bộ những lời muốn nói đều nói hết.
Năm ấy nàng nhốt lại Phượng Dạ như thế nào, năm ấy nàng gặp Mộ Diệp chất vấn như thế nào, sau đó mới giác ngộ hoá ra Mộ Diệp cái gì cũng không biết, còn tưởng ái nhân trong lòng chính là Phượng Huyền.
Thật nực cười biết bao nhiêu? Cuối cùng nàng cái gì cũng không