Phượng Dạ thoáng cau mày, rất nhanh điềm tĩnh trả lời Mộ Diệp : " Huynh đi nghỉ đi, đây là chuyện huynh không thể nghe ".
Mộ Diệp trầm mặc cúi đầu ừ một tiếng, sau đó theo chỉ dẫn của Thẩm Thất đại phu quay về phòng nghỉ.
Đến khi chỉ còn hắn với ông lão trung niên trước mặt, Phượng Dạ nhỏ giọng nói : " Còn thuốc không.
.
.
Thuốc an thần "
" Cái gì? " Thẩm Thất đại phu khó tin nhìn Phượng Dạ : " Tâm bệnh của ngươi không phải chữa khỏi rồi à? Lại cần thuốc để làm gì? "
Phượng Dạ rũ mi, đưa tay đặt lên ngực nói : " Không biết, nhưng khi huynh ấy nói không nhận ra ta, ta cảm thấy.
.
.
nơi này rất đau, lại vô cùng kích động, không hiểu vì gì nổi lên sát ý với huynh ấy.
.
.
Ta cảm thấy, ta.
.
.
không ổn ".
Thẩm Thất đại phu cau mày nói : " Vậy ngươi nói rõ mọi chuyện với người ta đi.
Giấu trong lòng rồi lại tự làm khổ chính mình, đây là tự ngươi giết ngươi.
Vì thế không cần thuốc ".
" Ha.
.
.
chắc phải thế rồi " Phượng Dạ đưa tay gác lên đầu, mệt mỏi nói : " Là ta quá mong chờ huynh ấy tự nhiên sẽ nhận ra ta.
Có phải không.
.
.
là ta quá mờ nhạt, vậy nên.
.
.
"
Phượng Dạ nói đến đây, lại đem toàn bộ những lời tiếp theo nuốt xuống.
Trong những năm kia, hắn đã không biết bao nhiêu lần suy nghĩ.
Có phải Mộ Diệp lừa hắn không, có phải là vì y căn bản không thích hắn như hắn nghĩ không.
" Thẩm Thất, ta có chuyện muốn kể với ông ".
Thẩm Thất đại phu vừa nghe vừa nói : " Kể cho lão phu nghe xem nào.
Từ năm 13 tuổi, đứa nhỏ nhà ngươi đã không biết tìm ta nói chuyện nữa rồi ".
Phượng Dạ cười nhạt, từ từ nói : " Thật ta, Mộ Diệp huynh ấy căn bản không thích ta, huynh ấy thích là.
.
.
ca ca của ta.
Có lẽ, đến bây giờ vẫn thích ".
Thẩm Thất nghe xong, có phần khó tin hỏi lại : " Vậy sao y lại đồng ý đi cùng với ngươi? "
" Chắc là vì thấy ta đáng thương " Phượng Dạ nhẹ giọng nói : " Nhưng mà, ta không có xấu xa đến như vậy ".
Giọng Phượng Dạ bắt đầu lệch đi, đến lời nói cũng lúc được lúc mất, " Ta không có xấu xa đến như vậy.
.
.
Ta không cố ý phá hoại huynh ấy.
Ta biết nếu như ta không phải người huynh ấy thích, huynh ấy ở bên ta căn bản không vui vẻ gì.
Vậy nên ta, trong ngày đại hôn kia của huynh ấy đã sớm tuyệt vọng rồi.
Nhưng mà, ta vẫn không cam lòng ".
" Ta không cam lòng.
Huynh ấy vốn dĩ là thuộc về ta, chắc chắn là của ta, thiên địa chứng giám, từ nhỏ đã được ta sủng trong lòng bàn tay, nhưng rồi lại bị người khác giật mất thì nên làm gì? Hắn làm đau huynh ấy thì nên làm gì? Tác thành à? Nực cười, dù đó là người huynh ấy thích, ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được ".
Chính vì vậy, lòng loạn đến phát điên.
Trong thời gian ấy, vốn dĩ chỉ cần Mộ Diệp nói với hắn, y hình như không chịu nổi nữa rồi, cầu hắn đem theo y đi có được hay không.
Hắn nhất định sẽ không do dự đồng ý, nhất định sẽ đem toàn bộ sức lực của bản thân ôm lấy người rời đi.
" Nhưng mà lão phu nhìn ngươi bất