Vào Long Thành, liếc mắt quét một cái, lâu vũ cao lớn, khí phái bất phàm, phố xá phồn vinh, một cảnh tượng phồn hoa, trên đường người đi đường tới tới lui lui, biển người tấp nập, một chữ, đông (chen chúc).
Đan lão mang theo mọi người, trực tiếp ở vào một tòa nhà của ông ở Long Thành, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, đi quảng trường Long Dược của Long Thành.
Trên đường người chen người, mọi người hoan hô nhảy nhót, hưng phấn không thôi, Đan Giả tái mỗi năm một lần của Long Thành, bọn họ có thể không vui mừng sao?Chờ đến khi đám người Nam Cung Ly đi vào quảng trường Long Dược, toàn bộ quảng trường đã ngồi đầy người, liếc mắt nhìn lại một mảnh đen nghìn nghịt, thật là đồ sộ.
Cầm khối ngọc bài Đan lão để lại cho nàng kia, trực tiếp tìm được một người nhân viên công tác trong đó, ở dưới sự dẫn dắt của người này, ngồi xuống ở khu vực phía sau khu khách quý.
Sáng sớm Đan lão đã rời đi, lúc này, hẳn là ở cùng những bằng hữu Đan Giả kia của ông.
“Ha ha, nhờ phúc của tiểu sư muội, ta vẫn là lần đầu tiên tới Long Thành, chậc chậc, quả thực quá khí phách, cảm giác toàn bộ Long Thành hoàn toàn không giống Đông Khải chúng ta, nếu còn có thể đi tổng hiệp hội Luyện Đan Sư thì càng tốt.
” Một sư huynh ngồi ở trên chỗ ngồi, nhịn không được hưng phấn nói.
“Đúng vậy, chỉ là ta chờ mong nhất vẫn là nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ tiểu sư muội tỏa hào quang ở trên đài.
”“Hắc, sẽ sẽ, đồ đệ Hạ lão gì đó, ta thấy cũng chỉ như thế, tiểu sư muội chúng ta vừa lên, khẳng định sẽ kinh diễm bốn phía.
”“……”Các sư huynh ngươi một lời ta một câu, mặt đầy hưng phấn kích động, gấp không chờ nổi chờ đợi Đan Giả tái kế tiếp.
Phỉ Mặc ngồi ở phía sau Nam Cung Ly, ánh mắt dừng ở cái ót của nàng, đôi mắt màu nâu thâm u, chớp động ánh sáng không biết tên.
Tiểu Huyền Ngọc ngồi ở bên trái Nam Cung Ly, phía bên phải là Tư Đồ Kiệt, bên cạnh Tư Đồ Kiệt lại là Bách Lý Tô.
Ánh mắt Nam Cung Ly thường thường liếc mắt quét về phía Bách Lý Tô một cái, trong mắt hàm chứa ý vị cảnh cáo.
“Nam Cung nhà ta đây là đang ném mị nhãn với ta sao?” Bách Lý Tô khuynh thành tuyệt diễm chớp chớp mắt, nhìn Nam Cung Ly, mắt phượng lưu chuyển, vô hạn mị hoặc.
Nam Cung Ly trừng hắn một cái, nam nhân trưởng thành thành như hắn cũng thôi, còn lẳng lơ như thế, cha nương hắn biết sao?Trên xe lăn Tư Đồ Kiệt hơi nghiêng thân thể về phía trước, bất động thanh sắc mà chặn tầm mắt người nào đó nhìn trộm tiểu nữ nhân nhà hắn.
“Đáng tiếc ta chỉ thích nam sắc không yêu nữ sắc, làm Nam Cung nhà ta thất vọng rồi.
” Bách Lý Tô nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của Tư Đồ Kiệt, trong mắt chứa đầy nóng rực, nghe vào trong tai Nam Cung Ly giống như âm thanh chảy nước miếng, làm nàng nháy mắt đen mặt.
“Ngọc Nhi đổi vị trí với tỷ phu ngươi.
” Nam Cung Ly quyết đoán quyết định, người nam nhân này, đánh chú ý ai đều được, chỉ là không cho phép động đến Tư Đồ Kiệt.
Sắc mặt Tư Đồ Kiệt trên chỗ ngồi trầm một chút, lập tức biết nữ nhân lại miên man suy nghĩ, nhưng mà nam nhân bên người này cũng xác thật chướng mắt.
“Chúng ta đổi một chút!” Tư Đồ Kiệt nói với vài vị nữ tử bên cạnh không ngừng nhìn bên này, người sau nghe lời, quả thực vui điên rồi, chẳng lẽ là tiếng lòng của các nàng bị hắn nghe được sao?Ba người Nam Cung Ly đổi vị trí thành công, Bách Lý Tô ngồi ở trên chỗ ngồi, bị ba nữ nhân hoa si quấy nhiễu, mặt đều tái rồi.
Ba mươi phút qua đi, mọi người ngồi xuống xong, đám người Đan lão ở dưới ánh mắt sùng bái kính ngưỡng ngồi trên bàn bình thẩm.
Một lão giả mặc trường bào màu xanh sẫm, râu bạc đầu bạc, thoạt nhìn tinh thần quắc thước đi lên đài, toàn thân tản ra khí độ trác tuyệt, quảng trường ồn ào nháy mắt an tĩnh, mọi người nhìn ông không chớp mắt, trong mắt đều chứa đầy nóng rực.
“Chào mọi người, kẻ hèn là hội trưởng hiệp hội Đan Sư Đan Quân, hoan nghênh chư vị tiến đến xem xét cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi mỗi năm một lần tại Long Thành, sau đây, ta tuyên bố, thi đấu chính thức bắt đầu!” Tiếng nói hồn hậu có lực của hội trưởng hiệp hội Đan Sư Đan Quân phiêu ra, quán chú linh lực, bay vào trong tai mọi người ở đây.
Mọi người hoan hô sôi trào, toàn trường nổ tung, bộc phát ra từng tiếng hò hét.
Thì ra ông ấy chính là hội trưởng hiệp hội Đan Sư, đại nhân vật trâu bò cao cao tại thượng như thế, ngày thường căn bản thấy đều không thấy được, tất cả mọi người vì được nhìn thấy thánh nhan của hội trưởng đại nhân mà vui sướng sôi trào.
Theo hội trưởng đại nhân xuống đài, thực mau một người nam tử trung niên mặc đan bào màu xám lên đài, đôi tay khẽ đưa lên, ý bảo mọi người an tĩnh.
“Thi đấu Đan Giả lần này, tổng cộng bốn vòng, vòng thứ nhất kiểm tra tu dưỡng bản thân Đan Giả, tức là cấp bậc Linh Giả, lần này nhân số dự thi tổng cộng sáu mươi người, sau đây, ta đọc đến tên Đan Giả nào thì mời người ấy lên đài thí nghiệm……”Đan Giả áo xám tuyên bố, Đan Giả được gọi tên đi lên trên đài.
Sáu mươi người, một người một tổ.
Đài thi đấu như vậy, tất cả đều dùng cẩm bố màu đen trải lên, cho người ta cảm giác trầm ổn túc mục trang nghiêm.
Mười cái bàn cũng được nhân viên công tác bê lên đài, mặt bàn thống nhất trải lên vải vàng, ở giữa đặt một cái giá màu vàng, trên giá đặt quả cầu thủy tinh cần dùng để thí nghiệm lần này.
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!”“Ha ha, lập tức là có thể nhìn thấy biểu diễn xuất sắc.
”“Xem qua không ít Linh Giả tái, Đan Giả tái ta vẫn là lần đầu tiên may mắn được xem.
”“……”Theo mười người dự thi trên đài đứng, mọi người dưới đài kích động vạn phần, một đám phấn chấn không thôi, mặt đầy phấn khởi vui sướng.
Đan Giả áo xám ra lệnh một tiếng, mười thiếu niên đồng thời vươn tay, phủ lên quả cầu thủy tinh, thúc giục ý niệm, linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào quả cầu thủy tinh.
Xuy xuy xuy, mấy tiếng vang lên, ánh sáng linh lực màu đỏ lao ra, thực mau nhuộm quả cầu thủy tinh thành màu đỏ đậm, trên trán mọi người xuất hiện hai hoặc ba ngôi sao màu đỏ, phân biệt đại biểu cho cấp bậc linh lực của bọn họ.
Người dự thi trong sân phổ biến đều ở dưới 18 tuổi đến 18 tuổi, bởi vậy thực lực ở Linh Giả cấp hai đến Linh Giả cấp ba, ở bên trong Đan Giả xem như tương đối ưu tú.
Nhân viên công tác ký lục xong thành tích, thay một tổ khác lên đài.
Lúc Đan Giả áo xám đọc đến tên nào đó, dưới đài vang lên tiếng hoan hô, lại thấy một thiếu niên mặc y phục màu xanh ngọc, lớn lên khí vũ hiên ngang đi tới, khuôn mặt tuấn lãng, cả người lên đài lộ ra tự tin ngạo nghễ.
“Thì ra tiểu tử này chính là đồ đệ của Hạ lão, liên tục đoạt giải quán quân hai năm Mộ Dung Nịnh kia.
” Một sư huynh viện luyện đan lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu tử trên đài kia, trừ bỏ soái chút, thực sự nhìn không ra cái gì.
“Chỉ cần tiểu sư muội có thể đánh bại hắn, những người khác hẳn là đều không đáng sợ hãi.
”“Các ngươi nhìn dáng vẻ kia, lớn hơn tiểu sư muội thật nhiều tuổi được không, ta thấy nếu bàn về cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi nhất đại lục, còn cần phải là cùng tuổi mới được.
”“……”Các sư huynh bất mãn mà nghị luận nói, thấy thế nào Mộ Dung Nịnh trên đài