Thời gian kế tiếp, Nam Cung Ly suất lĩnh mọi người, vừa lên đường, vừa hái thảo dược, nghe nói những thảo dược này có thể đổi không ít đồng vàng, Tiểu Huyền Ngọc hứng thú dạt dào, đi theo phía sau Nam Cung Ly hái được không ít.
“Đạo sư, nếu không, chúng ta cũng đi theo hái chút thảo dược?” Lớp một Linh Giả bên này nhìn đến đỏ mắt, có xúc động mãnh liệt muốn gia nhập.
Tuy rằng học viên có thể tiến vào học viện Đông Khải của cải đều tính là giàu có, cũng không thiếu mấy cái đồng vàng như vậy, nhưng tốt xấu gì đó đều là được không, không cần lãng phí, hơn nữa hái thảo dược, xem như bọn họ kiếm lấy xô vàng đầu tiên trong đời.
Cực có ý nghĩa, tiêu cũng khẳng định đặc biệt sảng khoái.
“Chỉ là chút lợi cực nhỏ, đừng quên mục đích lần này của chúng ta, so với những thảo dược không đáng giá tiền đó, sấm quan đoạt bảo mới là quan trọng nhất.
” Lăng Ngữ lạnh lùng mà liếc mắt quét chúng học viên một cái, thấy đám người Nam Cung Ly vẫn hái cỏ hái đến náo nhiệt, đáy mắt xẹt qua khinh thường.
“Đúng vậy, chỉ là chút đồ vật không đáng giá tiền, cứ để lại cho đám chưa hiểu việc đời này đi, đi, chúng ta sấm quan tầm bảo đi.
” Thiếu niên hoan hô, vừa nói đến bảo bối ánh mắt nháy mắt tỏa sáng, trời mới biết hắn có bao nhiêu muốn có được một kiện bảo bối thuộc về mình.
“Yên tâm, bọn họ đi ở phía trước, chúng ta đi theo ở phía sau là được.
” Thấy cảm xúc mọi người xao động, Nam Cung Ly an ủi, có người dò đường vì bọn họ cớ sao mà không cần.
“A, thực mau sẽ có trò hay trình diễn.
” Không biết Bách Lý Tô từ chỗ nào lóe trở về nhếch môi, trong mắt lóe lên vui sướng khi người gặp họa.
“Phía trước không ổn?” Nam Cung Ly nhướng mày, trực giác nói cho nàng biết người nam nhân này nhất định biết cái gì.
“Đúng vậy, có phải Bách Lý đồng học biết cái gì hay không?” Mọi người lớp 22 nháy mắt vây quanh lại đây, tò mò mà nhìn chằm chằm Bách Lý Tô hỏi.
Không đợi Bách Lý Tô trả lời, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, sau đó truyền đến tiếng thét chói tai hỗn loạn, các loại kinh hô ồn ào.
“Kiến, thật nhiều thật nhiều kiến, mau, mọi người chạy mau.
”“Mẹ nó, là ai chọc vào đàn kiến này, thật mẹ nó khốn khiếp.
”“Đợi ta……”“A, đau quá.
”……Lớp một Linh Giả loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô, tiếng tức giận mắng, và tiếng đấu tranh với từng bầy kiến mãnh liệt mà đến kia.
“Ngươi làm?” Tuy là dò hỏi, giọng điệu lại cực kỳ khẳng định, nhìn Bách Lý Tô trước mặt cười đến vẻ mặt thoải mái, cười ngây ngô giống như tiểu hài tử, khóe miệng Nam Cung Ly không chịu khống chế mà run rẩy.
“Bản công tử chính là nhìn bọn họ khó chịu, làm cho bọn họ ăn chút đau khổ cũng tốt.
” Bách Lý Tô ngạo kiều mà nâng cằm lên, vô cùng đắc ý nói.
“Oa, Tô thúc thúc thật lợi hại!” Tiểu Huyền Ngọc kinh hô, trong mắt lập loè ánh sáng sùng bái.
Thân thể Bách Lý Tô lảo đảo một cái, bị tiểu gia hỏa kích thích đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngoan, gọi ca ca.
” Mẹ nó, hắn có già như vậy sao, rõ ràng hắn vẫn là một thiếu niên thanh xuân đẹp vô địch được không.
“Chỉ là người rõ ràng chính là thúc thúc nha.
” Tiểu Huyền Ngọc chớp mắt to ngập nước, thành thật nói.
Phì……Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia của Bách Lý Tô gần như vặn vẹo, mọi người bên cạnh không chút khách khí mà bật cười, ha ha, quả thực quá khôi hài, Tô yêu nghiệt cũng có lúc ăn thiệt.
“Không tốt, đám kiến kia bị bọn họ dẫn lại đây.
” Một người hô nhỏ, lại thấy mọi người lớp một Linh Giả chạy tới phía bọn họ, phía sau đi theo rậm rạp một tảng lớn kiến, nơi đi qua, cỏ cây lay động, truyền đến âm thanh ‘xoạt xoạt’.
“Làm sao bây giờ, cũng không thể ngốc ở nơi này chờ đám kiến kia lại đây đi?” Thiếu niên nhíu mày, bực bội nói.
“Này có khó gì.
” Nam Cung Ly ngoắc ngoắc khóe môi, vung tay lên, tế ra ngọn lửa, tức khắc hình thành một cái vòng lửa ở bên ngoài bọn họ, ngọn lửa cháy lên, cao đến nửa thước.
Mẹ nó, như vậy cũng được!Trong lòng mọi người chấn động, đáy mắt tập thể lộ ra kinh diễm vui mừng, sùng bái đối với Nam Cung Ly như nước sông cuồn cuộn chạy dài không dứt.
Cho nên nói, có một đạo sư là Đan Giả, cũng là một chuyện tràn đầy hạnh phúc.
Mọi người lớp một Linh Giả vọt lại đây, vốn muốn đám người Nam Cung Ly phân đi một ít lực chú ý của đàn kiến, lại không ngờ đám gia hỏa đáng giận này vui vẻ thoải mái mà đứng ở trong vòng lửa, thế lửa bừng bừng làm bọn hắn chùn bước, chỉ phải đi đường vòng, đám kiến kia đuổi theo không bỏ, tốc độ khi đi qua vòng lửa rõ ràng nhanh hơn không ít.
“Hiện tại đến lượt chúng ta tăng tốc đi trước.
” Chờ đến khi lớp một Linh Giả chạy trốn không thấy bóng dáng, Nam Cung Ly thu ngọn lửa, trực tiếp hạ lệnh.
Mọi người hoan hô, chỉ kém không vỗ tay trầm trồ khen ngợi, theo Nam Cung Ly, nhanh chóng đi về phía trước.
Lúc chạng vạng, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Nam Cung Ly ý niệm vừa động, đan lô màu xanh lá viện trưởng đại nhân ban thưởng kia đứng ở trước mặt.
“Nam Cung sẽ không phải muốn luyện đan ở chỗ này đi?” Ánh mắt các thiếu niên sáng ngời, vô cùng nóng rực, tuy rằng đi một ngày đường rất mệt, nhưng mà tưởng tượng đến có thể xem Nam Cung luyện đan, mọi người tức khắc như tiêm máu gà, nháy mắt tinh thần gấp trăm lần.
“Suy nghĩ nhiều.
” Nam Cung Ly liếc mắt quét hắn một cái, nhàn nhạt mà trả lời.
Mọi người cứng lại, nháy mắt héo xuống, được rồi, không phải luyện đan, chẳng lẽ là phơi đan lô?Lại thấy nàng vung tay lên, một dòng nước đột nhiên xuất hiện, rót vào trong đan lô, rửa sạch một lần, đổ nước bẩn, một lần nữa rót vào nước sạch.
Tế ra ngọn lửa, đặt ở đáy đan lô, Tiểu Huyền Ngọc ở một bên hoan hô nhảy nhót, thực mau sẽ có thể uống canh nấm.
Từng trận mùi hương phiêu ra, mọi người vừa lấy lại tinh thần từ trong đả kích, trong mắt thèm thuồng kích động.
Dùng lò luyện đan ngao ra canh nấm, hương vị này khẳng định hơn một bậc.
“Ừ, thật thơm, đáng tiếc người nào đó ăn không được.
” Bách Lý Tô khoa trương mà uống canh nấm trong chén, mắt tím lóe sáng, nhìn lại phương vị nào đó.
“Bách Lý đồng học nói chính là Tư Đồ tiểu vương gia đi, trời đều sắp đen, không biết một mình hắn được không?”“Hẳn là sẽ không có vấn đề đi, bên kia chính là mảnh đất giáp ranh, nửa con ma thú đều sẽ không có.
”“Sớm biết vậy nên để tiểu vương gia ngốc ở học viện.
”Mọi người vừa ăn canh vừa nghị luận, không hề có bởi vì Tư Đồ Kiệt hai chân tê liệt mà có chút kỳ thị, trên thực tế ở trước mặt hắn, có đôi khi bọn họ có loại cảm giác áp bách khôn kể, một loại kính sợ phát ra từ linh hồn.
Ăn uống no đủ, hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Sáng sớm hôm sau, tùy tiện ứng phó bữa sáng, lại lần nữa vội vàng lên đường.
“Các ngươi xem, phía trước là vách núi, đã không còn đường.
” Gần đến chính ngọ, mọi người đi ra cánh rừng, còn chưa kịp vui mừng, nháy mắt bị một màn trước mắt rót lạnh thấu tim.
Trước mắt một mảnh trụi lủi, lại đi lên phía trước thì là bên cạnh vách núi, không còn đường có thể đi.
“Thứ gì thơm như vậy?” Bỗng nhiên, một mùi hương nồng đậm bốn phía, mọi người theo bản năng mà hít một hơi thật mạnh,