Ánh mắt Lam Hạo Vũ, Tuyết Vô Ưu theo bản năng mà nhìn lại đây, tập thể dừng ở trên người Tư Đồ Khiếu, lại thấy ánh mắt hắn chuyên chú dừng ở trên người Nam Cung Ly, vẻ mặt thâm sâu khó dò, không biết suy nghĩ cái gì.
Vẻ mặt Tư Đồ Khiếu nghiêm túc lại, đáy mắt không còn si mê, lại nhìn Nam Cung Ly và mọi người lớp 22 Linh Giả chuyện trò vui vẻ, nổi lên khói mù, nhanh chóng đi tới phía đám người Nam Cung Ly.
“Đi, theo sau nhìn xem.
” Lam Hạo Vũ cười đến vẻ mặt như hồ ly, mặt đầy vui sướng khi người gặp họa, chờ xem kịch vui.
Nam Diệp Phong nhướng mày, cùng Tuyết Vô Ưu nhìn nhau, hai người cũng theo đi.
“Làm vị hôn thê của bổn Thái Tử rơi xuống vách núi, khoản nợ này, có phải nên tính toán thật kỹ hay không?” Tư Đồ Khiếu hô nhỏ, ánh mắt âm trầm mà nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, nữ nhân này, quả thực không biết xấu hổ, thế nhưng cười đến xán lạn như thế đối với từng này nam nhân, chẳng lẽ nàng một chút tâm cảm thấy thẹn cũng không có sao?“Ngươi là đang nói chuyện với ta?” Nam Cung Ly nhướng mày, vô ngữ mà nhìn nam nhân đột nhiên toát ra, vị hôn thê, chẳng lẽ hắn đã quên Nam Cung Ngạo Tuyết sớm đã bị hoàng thất Tư Đồ từ hôn?Hiện giờ tiếng vị hôn thê này, là nói với Nam Cung Ngạo Tuyết đã chết sao?Chỉ tiếc, Nam Cung Ngạo Tuyết đã không nghe thấy nữa.
“Nam Cung Ly, ngươi không cần quá kiêu ngạo!” Tư Đồ Khiếu quát chói tai, không thể thấy nàng dùng khẩu khí như thế nói chuyện với mình nhất.
Vẻ mặt ôn hoà đối với những người khác, đối với mình lại châm chọc mỉa mai, nữ nhân này, quả thực đáng giận.
“Thái Tử điện hạ lại đây chính là cãi nhau với ta?” Nam Cung Ly tiếp tục không nóng không lạnh mà hừ nói, trong lòng chán ghét người nam nhân này đến cực điểm, ngay cả nhìn nhiều một giây đều cảm thấy lãng phí.
“Nam Cung Ly, ngươi giết hại Ngạo Tuyết, bổn Thái Tử tuyệt không để ngươi sống tốt.
” Tư Đồ Khiếu giận dữ, trong mắt toát ra ngọn lửa, hận không thể hòa tan nàng tại chỗ.
Nữ nhân này, năm lần bảy lượt không đặt Thái Tử hắn đây ở trong mắt, quá không biết tốt xấu.
“Dám động nữ nhân của bổn vương, thì cũng phải nhìn xem có cái bản lĩnh kia hay không.
” Tư Đồ Kiệt vẫn luôn lặng im không nói gì bỗng nhiên lên tiếng, tiếng nói lạnh lẽo không cảm xúc mang theo một chút uy hiếp và lăng liệt, như gió lạnh phất qua, thấm lạnh lẽo nhè nhẹ, làm người nhịn không được rùng mình một cái.
Mọi người lớp 22 Linh Giả nhìn chằm chằm Tư Đồ Khiếu, trong lòng rất là khó chịu, bọn họ mới mặc kệ người nam nhân này có phải Thái Tử Tư Đồ vương quốc gì đó hay không, đối đầu với Nam Cung, đánh không sai.
“Chỉ bằng ngươi?” Tư Đồ Khiếu khinh thường mà liếc mắt quét Tư Đồ Kiệt một cái, thiệt tình không đặt phế vật này ở trong mắt.
Tu vi thấp không nói, còn hai chân tàn tật, như vậy cũng muốn uy hiếp đến hắn, quả thực buồn cười.
“Chỉ bằng bổn vương!” Tư Đồ Kiệt mắt lam sâu thẳm, không mặn không nhạt mà trở về một câu, quanh thân tỏa ra khí thế làm người không thể khinh thường.
Đám người Lam Hạo Vũ nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Kiệt lộ ra xem kỹ.
Người nam nhân này, nói thật, bọn họ nhìn không thấu.
“Tìm chết!” Tư Đồ Khiếu gầm lên, vung quyền phong lập tức đánh lên.
Mọi người kinh hãi, ánh mắt lộ ra lo lắng, Lam Hạo Vũ, Nam Diệp Phong và Tuyết Vô Ưu dù bận mà vẫn ung dung đứng ở một bên, không có chút tính toán ra tay.
Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn cười lạnh, hai tay hoạt động, xuy xuy vài tiếng, ánh sáng màu đen phá không mà ra, đi đón quyền phong.
Tư Đồ Khiếu cả kinh, thân hình lập tức lóe lên, khó khăn lắm mới tránh được, hơi hiện chật vật.
Trong lòng mọi người lớp 22 Linh Giả tập thể trầm trồ khen ngợi, thiếu chút nữa đã quên khả năng tiểu vương gia lộ ra ở ngoài Mê Tung trận, hắc, muốn thương đến tiểu vương gia, cũng không phải là đơn giản như vậy.
“Cho dù hai chân của bổn vương bị tàn phế, đối phó ngươi, đủ rồi!” Ánh mắt Tư Đồ Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Đồ Khiếu, đáy mắt hiện lên khinh thường trào phúng, không còn điệu thấp nội liễm ngày xưa, bá khí lộ ra, thậm chí mang theo một chút phóng đãng.
Tuyết Vô Ưu híp mắt, đôi mắt màu bạc lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tư Đồ tiểu vương gia khí thế cường đại, phế vật trong truyền thuyết, không hẳn vậy đi.
Bình tĩnh như thế, khí thế bất phàm như thế, danh hiệu phế vật những năm gần đây, đến tột cùng là che dấu, hay là có thâm ý khác?Nếu tất cả đều chỉ là ngụy trang, như vậy người nam nhân này, sẽ có bao nhiêu đáng sợ?Khí thế uy áp cường đại, làm Tư Đồ Khiếu chấn động đến sửng sốt một giây, giống như chưa từng quen biết người trước mắt.
“Nếu Thái Tử điện hạ không có việc gì, thỉnh cầu về sau đều đừng tới quấy rầy, chúng ta đi.
” Nam Cung Ly lạnh lùng mà ném xuống một câu, trực tiếp dẫn theo mọi người lớ 22 rời đi.
Ánh mắt Tư Đồ Khiếu hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Cung Ly đẩy Tư Đồ Kiệt, ánh mắt hung ác nham hiểm, ánh mắt hận không thể giết người, hắn thề, nữ nhân hắn không cần này, người khác cũng mơ tưởng có được.
Còn Tư Đồ Kiệt, vốn còn tính toán thả hắn một con ngựa, hiện giờ xem ra, không cần tồn tại.
Dám làm hắn ta mất mặt trước mặt mọi người, hắn ta thề, hắn ta sẽ làm hắn bị chết thực thảm!Nam Cung Ly đẩy Tư Đồ Kiệt một đường về phía trước, vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh căm căm sau lưng, nhíu mày, đáy mắt hiện lên không vui.
Nam nhân giống như ruồi bọ này đuổi đều đuổi không đi, thật không biết lại phát điên cái gì, nếu hắn thật sự yêu Nam Cung Ngạo Tuyết, thì sẽ không cam chịu Tư Đồ Lãnh huỷ bỏ hôn sự với nàng ta, hiện giờ lại đánh cờ hiệu quan tâm Nam Cung Ngạo Tuyết tiến đến đòi công đạo, a, thật sự buồn cười.
“Ta thấy ánh mắt Tư Đồ Thái Tử, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
” Lam bào thiếu niên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của Tư Đồ Khiếu, nhịn không được rùng mình một cái, nói.
“Tiểu vương gia làm hắn ta xấu mặt trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ phiền toái còn ở phía sau.
” Mọi người khác phụ họa gật gật đầu, nam nhân tự phụ kiêu ngạo như thế, có thể nén giận mới là việc lạ.
“Không cần sợ, có bổn vương ở, sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.
” Tư Đồ Kiệt lộ ra tiếng nói trầm thấp, mắt băng lam mang theo nghiêm túc và kiên định khác thường, cả người lộ ra tự tin ngạo nghễ, cho người ta vô tận ma lực, lực lượng, giống như có hắn ở, thật sự không cần sợ hãi bất luận kẻ nào và chuyện gì.
Mọi người đầu tiên là chấn động, chỉ cảm thấy một lực lượng tinh thần trải rộng các nơi toàn thân, sau đó vẻ mặt suy sút, khóe môi nhếch lên tự giễu như có như không, trong lòng yên lặng nôn nóng vì tiểu vương gia.
Hiện giờ tiểu vương gia dựa vào, chỉ là ám khí trên xe lăn của hắn, nhưng nói đến cùng, hắn vẫn là một phế nhân, như thế nào đấu với Tư Đồ Thái Tử?Hôm nay làm Thái Tử điện hạ chật vật cũng chỉ là vận khí nhất thời mà thôi, cho nên lời hứa hẹn này của tiểu vương gia, ở trong mắt bọn họ chỉ là lừa mình dối người.
Nếu hắn thật có bản lĩnh đấu với Thái Tử điện hạ, mấy năm nay, sẽ không qua đến uất ức như thế, sẽ không vẫn chỉ là một Nhàn Vương, trở thành phế vật nổi danh Tư Đồ quốc.
“Tiểu vương gia, có tự tin là chuyện tốt, chỉ là thế lực của Thái Tử điện hạ, không thể khinh thường,