Không chỉ như thế, lưỡi của hắn bá đạo xâm nhập, cuốn lấy vết thương trên lưỡi cô.
Tô Du Du đầu lưỡi miệng vết thương vốn mẫn cảm, cảm xúc lạnh như băng truyền đến, cô không khỏi giật mình.
"Ư.... . ." tay nhỏ bé của cô đang giãy dụa đánh lấy Trì Tư Tước muốn phản kháng, nhưng Trì Tư Tước một tay liền nhẹ nhàng nắm được hai tay của cô, làm cô không thể động đậy.
Trì Tư Tước cúi đầu, thật sâu cướp đoạt hơi thở của cô.
Cơ thể Tô Du Du ấm áp, mang đến độ ấm mà hắn không có, cũng là cái hắn quyến luyến nhất sau khi chết. . .
Bá đạo hôn không biết kéo dài bao lâu, Tô Du Du chỉ cảm thấy đầu óc đều loạn cả lên, chóng mặt, cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Chẳng biết lúc nào, Trì Tư Tước mới buông cô ra.
"Làm gì mà nín thở?" Nhìn cô gái nín thở dến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, Trì Tư Tước con mắt sắc càng thêm u ám, thanh âm mang theo trầm thấp khàn giọng, cười khẽ, "Loại thời điểm này nên hô hấp như thế nào, đều muốn tôi dạy cho em sao?"
Tô Du Du đang há miệng to hô hấp, nghe thấy Trì Tư Tước nói..., chỉ cảm thấy mặt càng nóng.
"Anh. . . Anh cái này người thật sự là. . . Thật sự là. . ." Cô nhỏ giọng mà nói, nhưng "Thật sự là" nữa cả buổi cũng không nói nên lời như thế về sau.
Tôi thì làm sao?" Trì Tư Tước nhướn mày, giống như cười mà không phải cười hỏi lại.
Nhìn Trì Tư Tước vẻ mặt thản nhiên, Tô Du Du đỏ mặt tức giận lại nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, "Không có gì. Bất quá, Trì Tư Tước, vì sao anh cũng có thể trông thấy những cái...kia? Anh cũng có mắt âm dương hã?"
Nói đến đây, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm Trì Tư Tước, một dáng vẻ tò mò.
Trì Tư Tước ánh mắt u ám xuống, "Xem như thế đi.
"Ah, thật lợi hại, giống như bà bà của tôi. Bà bà tôi thường nói với tôi những chỗ nào có quỷ, tôi còn