Tô Du Du chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào dễ nhìn như vậy, cho đến khi người này bước vào thang máy ấn tầng cao nhất, cô mới kịp phản ứng lại...
Hết lần này đến lần khác lại cho cô vào đúng này gặp phải một người đàn ông anh tuấn như vậy, cái này có khi nào là ý trời đã định không?
Do dự trong phút chốc, Tô Du Du lập tức khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
"Tiên sinh...Anh... Không biết anh có hứng thú... cùng tôi... làm cái kia... hay không?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tô Du Du liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Người đàn ông chậm rãi quay đầu, tròng mắt nhìn về phía Tô Du Du.
Ánh mắt kia cực kì lạnh lùng, trong nháy mắt Tô Du Du cảm giác như mình vừa ngã vào hầm băng, toàn thân rét run.
Bờ môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói trầm thấp, nhưng rất êm tai:" Cùng cô?"
Nói xong, anh ta liêc nhìn từ trên xuống dưới Tô Du Du, đôi mắt hiện lên tia khinh rẻ.
Trong đầu Tô Du Du oanh một tiếng!
Lục Viễn Tiêu khinh thường mình cũng thôi đi, bây giờ đến cả một người đàn ông xa lạ cũng khinh thường mình?
Tô Du Du mặc dù có chút quê mùa, cũng không biết trang điểm làm sao, nhưng cũng không đến nỗi không có chút xíu mị lực nào!
Cô có chút tức giận, tháo gọng kính to của mình xuống, thở phì phò trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt: "Đúng vậy, cùng tôi, có muốn thử một chút hay không?"
Khuôn mặt cô không chút son phấn nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, sau khi lấy mắt kính xuống, đôi mắt sáng trong suốt, lộ ra ánh mắt quật cường không chịu thua ai.
Trong lòng Trì Tư Tước khẽ động, đột nhiên có một loại cảm giác rất kì quái.
Cảm giác này, là lần đầu tiên.
"Cô xác định cô có thể khơi mào hứng thú của tôi?"
Hắn đột nhiên cảm thấy nha đầu nhà quê trước mặt lại khiến hắn hứng thú lạ thường, khẽ nhíu mày, cúi đầu hỏi một câu, trong lòng cũng chưa từng cho là thật.
Hắn biết, căn bản cô gái này cũng không thể đến gần hắn.
Tô Du Du cũng không biết suy nghĩ của anh ta, chỉ là nhíu mày.
Cái này.
Quả thực hỏi đúng trọng điểm rồi.
Làm thế nào có thể khơi mào hứng thú của đàn ông?