Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Du Du, chỉ thấy trên bắp đùi và cổ trắng như tuyết của cô quả nhiên đầy vết xanh tím.
Ánh mắt Lục Viễn Tiêu trên sân khấu cũng rất lạnh.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, Tô Du Du chính là cô gái như vậy, buồn cười nhất, hắn cũng vì hủy hôn mà đối với cô có chút hổ thẹn! Hiện tại xem ra, loại phụ nữ phóng đãng này, căn bản không đáng để hắn hổ thẹn!
Mẹ nuôi Khưu Thục Vân lúc này cũng đến, kéo tay Tô Du Du kêu khóc: "Du Du, chúng ta đã nuôi con lớn như vậy, tại sao con lại không có tự trọng như vậy! Cho dù không muốn gả cho Viễn Tiêu, con cũng không thể tự chà đạp bản thân mình.
Thân thích Tô gia xung quanh đều nhìn Tô Du Du, ánh mắt càng thêm mấy phần chán ghét, khinh thường.
Cứ tưởng rằng Tô Du Du này là người quê mùa, nhưng dù sao cũng trung hậu thành thật, nào ngờ là loại không biết xấu hổ như vậy! Tuổi còn nhỏ đã để cho người ta làm đi làm lại nhiều lần thành cái dạng này! Quả thực quá dơ bẩn!
Tô Hải Sơn chỉ còn lại là sắc mặt đỏ bừng.
Tô Du Du làm như vậy, dù thế nào cũng liên quan đến dòng họ Tô gia hắn, nhưng nó lại còn không biết hổ thẹn, đúng là làm mất hết mặt mũi Tô gia.
Trong tâm hắn bắt đầu phẫn nộ, trực tiếp cầm lấy chén trà bên cạnh, nghiêm khắc ném về trán Tô Du Du.
"Mày đúng là loại chẳng biết xấu hổ! Nhất định là do thiếu giáo huấn!"
Mắt đã nhìn thấy chén trà sắp đập trúng chán của Tô Du Du, nhưng đột nhiên...
Loảng xoảng!
Bên cạnh đột nhiên bay lên một chén trà khác, ném chuẩn về phía Tô Hải Sơn ném ra.
Xoảng!
Hai chén trà va nhau, vỡ thành mảnh vụn.
Toàn hội trường hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều giật mình, ngẩng đầu, mới phát hiện cửa lớn phòng hội trường mở ra lúc nào.
Một bóng người cao lớn, rắn rỏi, đứng ngược ánh sáng.
"Là ai?" Tô Hải Sơn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: "Đây là hôn lễ tư nhân! Ai cho ngươi tự tiện xông vào!"
Người đàn ông đứng ở ngay cửa không trả