Buổi hẹn này là Cung Dực tổ chức, người được hẹn cũng là con nhà giàu trong mối quan hệ của Cung Dực.
Hôm nay Cung Trĩ vì gặp khách, mặc một bộ blazer tôn dáng màu hồng nhạt, cổ áo thắt nơ xinh xắn, trông lịch sự và nữ tính.
Đứng chung một chỗ với Cung Dực, hai anh em đẹp như một bức tranh.
Đối phương cũng đứng dậy, ánh mắt liền khóa chặt ở trên người Cung Trĩ.
Cung Dực là đàn ông, tất nhiên hiểu rõ ánh mắt như vậy là ý gì.
Hắn hơi nghiêng người cản gã đàn ông, cười nói: "Hoàng tiên sinh, mời ngồi."
Nói xong, hắn lại nghiêng đầu kéo ghế ngồi cho em gái, nói: "Đây là Hoàng Văn Đào..."
"Chào em, anh là Hoàng Văn Đào, cha là chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Bàn Thạch." Hoàng Văn Đào chỉnh lại âu phục, cười với Cung Trĩ.
Cung Trĩ cũng cười với hắn, sau đó trốn sau lưng Cung Dực.
Cung Dực đành phải thay Cung Trĩ nói chuyện, Hoàng Văn Đào làm sao sẽ chịu như vậy, không ngừng tìm đề tài nói với Cung Trĩ.
Ban đầu Cung Trĩ không nói lời nào, sau khi bị Cung Dực đá một cước nhắc nhở, Cung Trĩ đành phải mở miệng.
"Không biết Cung tiểu thư thích gì?"
"À, dưỡng sinh."
"Vậy, vậy à..."
Hoàng Văn Đào hiển nhiên không tin: "Em gái anh rất thích đi dạo phố mua túi, anh bị em nó ảnh hưởng cũng có đôi chút nghiên cứu."
"À, xem ra anh còn rất rảnh ha."
Cung Trĩ ưỡn lưng thẳng tắp, gắp lên một miếng thức ăn, có chút bất đắc dĩ: [Thật là nhàm chán, thà về nói chuyện phiếm với Thẩm Dĩnh còn hơn.]
Hệ thống cũng im lặng gật đầu: [Chí ít nhìn trị số hắc hóa của nữ chính lúc lên lúc xuống còn kích động ha, giống như bây giờ, tâm trạng của ký chủ thật là bình tĩnh không gợn sóng.]
[...!Cô im miệng cho tôi.]
Cung Trĩ ở trong lòng đùa giỡn với hệ thống không còn biết trời đâu đất đâu, mà đối với bên ngoài thì câu có câu không, mỗi lần mở miệng luôn nghẹn Hoàng Văn Đào không nói ra được câu tiếp theo.
Cung Dực thấy sắc mặt Hoàng Văn Đào càng ngày càng khó coi, ho nhẹ một tiếng, đang định nói gì đó.
Lúc này Hoàng Văn Đào đứng dậy, vội vã nói: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
Cung Dực nhìn Hoàng Văn Đào đi ra ngoài, lúc này mới bất đắc dĩ nói với Cung Trĩ: "Em dù sao cũng phải nể mặt hắn một chút, nhà hắn không bằng nhà chúng ta, nhưng là nhà cung cấp dài hạn của chúng ta, có đôi lúc, chuyện không thể thành cũng không sao, nhưng mặt mũi phải cho đủ, mới không bị thù dai."
Cung Trĩ tất nhiên cũng biết cái đạo lý này, nhưng sắc mặt nàng lại khó coi: "Anh, em nể mặt hắn, bởi vì hắn hữu dụng với chúng ta.
Thế cha mẹ không nể mặt em, cứ bắt em đi xem mắt, là bởi vì em vô dụng với họ, hay là bởi vì em sẽ không thù dai trả thù?"
Cung Dực biến sắc, hắn nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ lại không hề nhúc nhích, mặc cho hắn đánh giá.
Cung Trĩ vốn dĩ không phải tính cách như vậy, nàng nhẫn nhịn rất giỏi, ở kiếp trước, nàng rất hiểu nặng nhẹ hơn thiệt, là một thương nhân hoàn mỹ.
Cho nên mới có thể còn trẻ như vậy tạo lập nên sự nghiệp thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả bản thân Cung Trĩ cũng không rõ, rốt cuộc là bởi vì tình cảm gia đình hai mươi năm làm cho nàng cảm thấy chính mình có tư cách tùy hứng, hay là thất vọng vì cha mẹ làm như vậy, khiến nàng lựa chọn một loại phản ứng có vẻ ấu trĩ và bốc đồng như thế.
[Ký chủ...] Hệ thống nhỏ giọng mở miệng, nó vẫn luôn đi theo Cung Trĩ, không thể nói là hiểu rõ Cung Trĩ nhất, nhưng phản ứng của nàng là tận mắt nhìn thấy trực tiếp nhất, [Đừng đau lòng mà, cô chính là một người phụ nữ tạo dựng nên một đế quốc thương nghiệp!]
[Tôi không có đau lòng.]
Trái tim Cung Trĩ như được xoa dịu đôi chút bởi những câu nói động viên này: [Tôi chỉ là...có lẽ, hơi thất vọng.]
Thẩm Dĩnh uống một ít rượu.
Bây giờ cô còn chưa quen với rượu cồn như kiếp trước, mặc dù gần đây đang có ý thức rèn luyện, nhưng sau khi uống nhiều mấy chén, vẫn hơi ngà ngà say.
Cô cười nói với những người khác một tiếng, ra ngoài đi về phía nhà vệ sinh, cô cần một ít nước lạnh để hạ nhiệt đầu óc đang dần dần nóng lên.
Chỗ này nói là nhà hàng, thực ra không khác câu lạc bộ là bao, tính tư mật rất cao.
Phòng riêng đóng kín cửa, không để lọt ra một chút thanh âm.
Trên đường ánh đèn nhu hòa, vách tường sáng đến mức có thể soi gương.
Thẩm Dĩnh nghe tiếng bước chân chậm rãi của mình, mang một chút nhẹ nhàng.
Cô mới vừa hoàn thành một dự án lớn của Triều Sinh, mà trong âm thầm, nhóm đối tác của cô qua lần gặp gỡ này, cũng đã công nhận chính mình.
Điều này làm cho Thẩm Dĩnh cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, mẹ cô dần dần chuyển biến tốt, sự nghiệp của cô đang đi lên, bạn thân cô vẫn hoạt bát và vui tươi.
Lần này, không có rơi vào vũng bùn nửa bước khó đi, không có bị cầm tù một góc sầu não uất ức.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn bây giờ.
"...!Con nhỏ đó chính là không nể mặt con! Nếu không phải nể mặt Cung gia..."
Giọng của người đàn ông truyền tới.
Thẩm Dĩnh dừng bước lại.
Cung gia? Họ Cung cũng không nhiều, chỉ không biết là Cung (宫) của Cung Trĩ, hay là Cung (龚).
Vì cẩn thận, Thẩm Dĩnh không hề phát ra tiếng, thay vào đó dựa vào tường, yên lặng chờ đợi.
Trên vách tường ốp gạch men sứ, lạnh lẽo thấm vào xương sống từ sau lưng, cũng để cho đầu óc được làm lạnh.
Đầu tường bên kia cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục.
"Cha, con biết, con sẽ nhịn xuống." Giọng gã đàn ông lộ ra bất đắc dĩ, tức giận và một chút hung tàn, "Trước mắt cô ta có tư cách ngông cuồng, ai bảo cô ta là tiểu công chúa của Khải Minh kia chứ, đến khi cô ta đến nhà chúng ta...hừ!"
Thẩm Dĩnh nhắm hai mắt lại.
Tại sao luôn có gã đàn ông ngu xuẩn cho rằng, phụ nữ đến nhà họ thì sẽ biến thành một vật phẩm của nhà họ, mặc cho họ nặn tròn bóp dẹp chứ?
Thẩm Dĩnh không muốn nghe tiếp nữa, cô giơ chân lên, giày cao gót cố ý gõ xuống mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc.
Tiếng điện thoại bỗng dừng lại.
Thẩm Dĩnh chống người dậy, chậm rãi đi về phía trước, sau đó, gã đàn ông quay ra, phòng bị liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Thẩm Dĩnh liền nhận ra đối phương.
Hoàng Văn Đào, vị hôn phu chán ghét Cung Trĩ trong kiếp trước.
Thẩm Dĩnh nhớ hắn hết mực cưng chiều Cung Trĩ, coi như muốn gì được đó, nếu như không phải về sau "Cung Trĩ" đi quá xa, không ngừng dính lấy Ông Nam, vừa chọc giận cha mẹ anh cả, vừa khiến vị hôn phu cũng chán ghét, thì cũng sẽ không bị đưa ra nước ngoài, cuối cùng cho Thẩm Dĩnh thừa cơ lợi dụng.
Mà bây giờ, "người đàn ông tốt" lúc ấy, trong bụng chứa dao găm; mà "con