Nàng lại làm sai cái gì???
Cung Trĩ cứng đờ cả người, vẻ mặt khi nhìn Thẩm Dĩnh cũng có một ít tủi thân không dễ dàng phát hiện.
Nếu là trước kia, Thẩm Dĩnh có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng bây giờ, cô nhìn Cung Trĩ, thấy đối phương hơi nhíu mày, má cũng hơi phồng lên, lại nghiêng đầu rất nhanh.
Hình như...có hơi giận?
Thẩm Dĩnh đưa tay, ngón tay đụng vào gò má trắng nõn của Cung Trĩ.
Cung Trĩ rụt lại theo tiềm thức, nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, nhíu mày, giọng nói hơi giận: "Chị làm gì?"
Nàng vốn dĩ tủi thân, nàng nói tri kỷ như vậy, Thẩm Dĩnh lại không nói hai lời liền tăng trị số hắc hóa.
Hơn nữa cô ấy làm như vậy, Cung Trĩ vừa tủi thân, vừa tức giận, còn có chút mất kiên nhẫn.
[Trị số hắc hóa 95.5]
Cung Trĩ hít ngụm khí lạnh.
Mà Thẩm Dĩnh thì xáp lại gần hơn, con mắt thăm thẳm nhìn vào mắt Cung Trĩ: "Em đang giận? Giận chị? Tại sao?"
Lại còn muốn trả treo??
Cung Trĩ hít thở sâu, chỉ là sau một lần hít thở, cả chóp mũi đều là mùi hương của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh không thích xịt nước hoa, chỉ khi làm việc hoặc trường hợp trang trọng mới xịt một chút, cũng ưa thích xài mùi thơm thanh đạm.
Mà lúc này cũng vậy, trong hơi thở của Cung Trĩ đều là hương thơm nhàn nhạt mà thanh nhã, hình như nàng và Thẩm Dĩnh xáp quá gần nhau, điều này làm cho Cung Trĩ có hơi mất tự nhiên, trên mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Thẩm Dĩnh nhìn gương mặt của Cung Trĩ, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên màu đỏ ửng ấy, lại dời xuống trên môi Cung Trĩ.
Cô nhìn thấy Cung Trĩ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, giữa môi lộ ra một đoạn màu hồng nho nhỏ, ánh mắt Thẩm Dĩnh càng sâu thẳm hơn, cô lại cảm nhận được cảm giác đói bụng quen thuộc kia, hi vọng thứ gì đó có thể lấp đầy cô.
Đây là cảm giác Thẩm Dĩnh trước đây chưa bao giờ có.
Cho dù là kiếp trước, cô cùng Cung Dực dây dưa sâu vô cùng, cô cũng chưa từng có một lần cảm nhận được khát vọng từ bản thân, từ trong linh hồn.
Cho tới bây giờ, cho tới vừa rồi, sau khi cô rốt cuộc hiểu rõ tình cảm của mình đối với Cung Trĩ.
Cô mới biết rõ, cảm giác đói bụng này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nếu như có thể, cô thật muốn ngắt lấy đóa hoa tươi trước mắt này, thả vào trong trang viên của mình, vĩnh viễn nhìn nàng, nở rộ cũng được, điêu tàn cũng được, bên cạnh nàng chỉ có mình.
[Trị số hắc hóa 96]
Cung Trĩ cảm thấy mình chịu đủ lắm rồi, tại sao chứ? Tại sao trị số hắc hóa lại tăng chứ!!!
[Đây quả thực không hề khoa học!!!] Cung Trĩ ở trong lòng dùng sức chọc hệ thống, [Phán định của các cô tuyệt đối tuyệt đối xảy ra vấn đề!!]
Hệ thống bị lắc lư tấm chip cũng sắp rớt ra, lắp ba lắp bắp: [Hàng ngày tôi đều tự kiểm tra, tuyệt đối sẽ không bị lỗi.
Ký chủ cô không mau nghĩ biện pháp đi, trị số hắc hóa tiếp tục như thế, cô sẽ chết!]
Có lẽ những lời này sinh ra hiệu quả, Cung Trĩ không thèm để ý đến hệ thống nữa.
Nàng căm tức nhìn Thẩm Dĩnh, mắt nghẹn đến đỏ bừng, khóe mắt đỏ ửng.
Thẩm Dĩnh có hơi buồn cười nhìn người trước mặt, cảm thấy nàng như vậy cũng xinh cực kỳ.
Đương nhiên, cũng khiến người ta muốn ăn cực kỳ.
"Chị! Chị vu khống em! Rõ ràng là chị đang giận." Cung Trĩ mở miệng, giọng điệu tràn đầy tủi thân.
Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày, cô không hề cảm thấy mình giận, cũng không biết cô bé trước mặt rốt cuộc là nghĩ như thế nào: "Chị không hề tức giận."
Nhưng cô bé vu oan làm cô hơi bị tổn thương.
[Trị số hắc hóa 96.1]
"Chị có!!" Cung Trĩ nói, nàng bất chấp giữa hai người đã vượt qua khoảng cách thân mật, ngược lại tiến lên một ít, duỗi tay nắm lấy cổ áo Thẩm Dĩnh, tiến tới trước mặt cô, khiển trách, "Rốt cuộc chị có tâm không hả! Em đã tốt với chị như vậy, tại sao chị còn muốn giận chứ! Chị nói đi, chị nói đi!"
Thẩm Dĩnh sững sờ, cô nghĩ đến Cung Trĩ trước kia tốt với mình, trong lòng nhất thời có hơi áy náy bởi những ý nghĩ ban nãy: "Xin, xin lỗi..."
[Trị số hắc hóa 95]
Có hiệu quả!
Cung Trĩ lắc Thẩm Dĩnh: "Chỉ nói xin lỗi có ích lợi gì chứ!"
Thẩm Dĩnh mím môi, nhìn bộ dáng của Cung Trĩ, hơi buồn cười, giọng cũng tràn đầy cưng chiều: "Vậy em nói, chị phải làm sao mới phải."
Cung Trĩ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, dáng vẻ này của nàng quá mức hồn nhiên dễ thương, giống như con mèo sữa trong nhà mềm mại rúc vào ngực mình, làm lòng Thẩm Dĩnh mềm nhũn.
Khóe miệng cô không nhịn được hơi mỉm cười.
[Trị số hắc hóa 94]
Cung Trĩ nhìn nụ cười của Thẩm Dĩnh, hơi ngây ra, một lát sau, nàng hoàn hồn lại, nói: "Cười, đúng, chị phải cười!"
Thẩm Dĩnh chợt bị yêu cầu như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cô thấy Cung Trĩ không chịu buông tha, đành cong môi lên, lộ ra một nụ cười nhạt và hơi e thẹn, như là thiếu nữ lấy lòng người yêu: "Vậy, vậy...được không?"
Cung Trĩ lần đầu tiên thấy Thẩm Dĩnh cười như vậy.
Kỳ lạ, trong lòng nàng cũng hơi ngượng ngùng.
[Nụ cười như thế, thật là mình có thể nhìn sao?] Cung Trĩ có hơi mờ mịt, như là không có tốn tiền mà nhìn thấy một màn biểu diễn tuyệt diệu, không nhịn được hoài nghi bản thân.
Cũng chính là lúc này, nàng mới phát hiện khoảng cách giữa mình và Thẩm Dĩnh thật sự là quá gần.
Cung Trĩ vội vàng đỡ lấy vai Thẩm Dĩnh.
[Trị số hắc hóa...]
Trị số hắc hóa phát ra tiếng vang tít tít.
Cung Trĩ mở to mắt, nghi ngờ không thôi nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cúi đầu, cô nhìn tay Cung Trĩ đè ở trên vai mình, ngón tay trắng nhỏ dài, giống như cuống hành trắng, mềm mại đến mức khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy đầu vai của mình sẽ làm hỏng ngón tay ấy.
Lòng Thẩm Dĩnh bỗng lại mềm xuống, cô muốn nắm chặt bàn tay ấy, tỉ mỉ cảm thụ sự mềm mại của đôi bàn tay ấy.
Nhưng, bây giờ còn chưa phải lúc.
"Em có đau không?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"...Hả?" Cung Trĩ phát ra một tiếng.
Thẩm Dĩnh cười, cô xoa xoa đầu Cung Trĩ, nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Thật là kỳ quái, trước kia Thẩm Dĩnh sẽ không nói cái từ về nhà này.
Cô biết đây là nhà Cung Trĩ, nhưng mà bây giờ, mọi thứ hình như trở nên không giống với lúc trước.
Cô xuống xe, lúc đi về phía trước, thậm chí mang theo tâm tình không thể chờ đợi được.
Cung Trĩ đi theo sau Thẩm Dĩnh, nàng còn hơi mù tịt như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
[Thẩm Dĩnh cô ấy, hỏng rồi?]
[Hỏng rồi thế giới liền bị hủy diệt.]
Hệ thống yếu ớt trả lời.
[Trước đó tôi cũng đã ngỏm.] Cung Trĩ hừ nhẹ một tiếng, nàng cau mày, [Còn có cái gì đó không đúng...Hệ thống cô chỉ được mỗi cái ba hoa, đúng