Đương nhiên, dù là bá tổng, muốn một tập đoàn lớn như vậy phá sản, một gia tộc từ đây rút lui khỏi võ đài lịch sử, cũng là một chuyện rất khó khăn.
Sau cơn mơ màng, Thẩm Dĩnh cũng bình tĩnh lại.
Đến cuối tuần, Thẩm Dĩnh đưa Cung Trĩ đến cửa xe.
"Tối nay..."
"Tối nay không cần chờ em." Cung Trĩ biết Thẩm Dĩnh muốn nói điều gì, nàng nghiêng đầu qua, cửa kính xe tụt xuống, lộ ra mặt Cung Dực, chỉ là khuôn mặt anh tuấn như cẩm thạch trong tiểu thuyết kia, bây giờ đã có dấu hiệu dần dần xanh mét.
"Em gái, chúng ta cần phải đi." Cung Dực nói.
Cung Trĩ gật đầu một cái, liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh che giấu u ám trong mắt, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu như hoa sen trắng: "Thuộn buồm xuôi gió."
"Buổi tối em sẽ nhớ gọi điện thoại cho chị." Cung Trĩ tức khắc nhẹ giọng.
"Được." Ánh mắt Thẩm Dĩnh sáng lên, liền tỏa ra hào quang sáng ngời.
"Được rồi, cũng không phải là sinh ly tử biệt.
Chán ngấy như vậy."
Cung Dực ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng phiền chán, giọng hơi bất đắc dĩ.
Khóe mắt quét nhìn, bỗng phát hiện Thẩm Dĩnh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngay lúc Cung Dực âm thầm kinh hãi, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt của Thẩm Dĩnh, đối phương lại nở nụ cười hơi nghi hoặc nhìn hắn.
...!Là ảo giác sao?
Ngay lúc Cung Dực nghi ngờ, Cung Trĩ đã mở cửa xe đi vào ngồi.
Nàng kéo cửa kính xuống, phất phất tay với Thẩm Dĩnh.
"Em đi đây."
Xe chậm rãi chạy, Cung Trĩ thò đầu ra từ cửa kính xe, chỉ thấy Thẩm Dĩnh còn đứng tại chỗ yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt ấy chuyên chú cố chấp, lại mang theo cảm xúc nào đó mà Cung Trĩ không hiểu, bao la như biển khơi, lại ôm chặt lấy nàng như biển khơi.
Nhưng Cung Trĩ cũng không ghét tầm mắt và sự chú ý như vậy.
Cung Trĩ chậm rãi rụt đầu về, nàng không rõ trong tim mình giờ phút này là cảm giác gì, vốn dĩ cảm giác ly biệt không rõ ràng, bởi vì ánh mắt của Thẩm Dĩnh mà trở nên nồng đậm.
Cung Trĩ đè lại trái tim của mình.
Mà Cung Dực chỉ im lặng nhìn, không nói gì.
Hai anh em rất mau liền trở về nhà cũ.
Mở cửa là quản gia, quản gia đã tuổi trên năm mươi, có thể nói là nhìn hai anh em lớn lên.
"Mẹ đâu?" Cung Dực hỏi.
Mỗi lần bọn họ trở lại, Khưu Tư Nghiên luôn là người đầu tiên ra đón.
Mà lúc này không nhìn thấy mẹ, hai anh em đều có chút kỳ quái.
Quản gia cười, khẽ hạ giọng: "Khách tới nhà, lão gia cùng phu nhân đang tiếp đãi."
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau.
Quản gia biết hai anh em đang thắc mắc cái gì, bèn nói tiếp: "Là người nhà họ Ông.
Ông lão gia tử mang công tử đến."
"Họ tới..." Cung Trĩ lập tức nhìn về phía ông anh giai nhà mình, trên mặt là biểu cảm anh cho em một câu trả lời.
Cung Dực lắc đầu một cái, tỏ ý mình cũng không rõ.
Họ đi vào trong, đến sảnh phụ tìm được cha mẹ đang cười nói vui vẻ cùng cả nhà họ Ông.
"Xem kìa, hai kẻ bận rộn trở về rồi."
Khưu Tư Nghiên vừa nhìn thấy hai anh em, lập tức cười chào đón, giọng điệu dù mang mấy phần oán trách, nhưng vẻ mặt thì lại vui vẻ.
Mà Ông phu nhân ở bên cạnh cũng đứng dậy theo, bà là tình nhân Ông lão gia tử cưới sau, thật ra tuổi tác cũng chỉ hơn Cung Trĩ khoảng chục tuổi.
Khi bà nhìn Cung Trĩ, ánh mắt sáng lên: "Tiểu Trĩ cũng đã trở thành thiếu nữ rồi ha, quả là càng lớn càng trổ mã.
Thật là xinh đẹp."
Đang lúc nói chuyện, bà lại lôi kéo đứa con riêng im lặng không nói gì ở bên cạnh: "Ngớ ra làm gì, mấy thanh niên các con cùng nhau lớn lên." Bà nghiêng đầu nhìn Khưu Tư Nghiên cười, "Ông Nam ấy, là đứa trẻ ngoan, chỉ là tính cách hơi mắc cỡ, gặp người xấu hổ."
Anh em nhà họ Cung âm thầm lùi về phía sau nửa bước, điệu bộ này, là con người thì đều biết Ông phu nhân nhiệt tình là có ý gì.
Hơn nữa Ông phu nhân trẻ tuổi như vậy, nói chuyện bằng giọng điệu già dặn như vậy, hai anh em đều cảm thấy không thoải mái.
Ông Nam ở bên cạnh sầm mặt lại, nhìn Ông phu nhân: "Để tôi yên, tôi..."
"Anh im miệng lại cho tôi!"
Ông phu nhân khẽ nói, lại bày ra mặt mũi tươi cười với Khưu Tư Nghiên.
"Người trẻ tuổi ấy mà, hơi nóng nảy một chút, cũng bình thường." Khưu Tư Nghiên nở nụ cười, nhìn về phía con gái, giọng nói nhu hòa, "Mệt không? Mệt thì đi nghỉ một lát đi, nhìn xem mặt mũi trắng bệch."
Cung Trĩ biết ngay chuyện này là Ông gia một bên tình nguyện, nàng làm bộ ôi mấy tiếng, lại ôm mẹ hôn một cái, "Con lên lầu nha."
Nàng dứt khoát xoay người, vứt bỏ anh giai nhà mình, chạy mất tăm.
Sau lưng truyền tới tiếng của Khưu Tư Nghiên: "Con gái nhà tôi ấy, từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư.
Nhìn xem kìa."
Ông phu nhân đang muốn nói, mà Khưu Tư Nghiên lại quay sang nói với Cung Dực: "Cha con đang ở phòng sách chờ con đấy, còn không mau đi?"
Gừng càng già càng cay, Khưu Tư Nghiên vài ba lời liền đuổi sạch người, sau đó thân thiết kéo tay Ông phu nhân, "Bây giờ người cản trở đều đi rồi, chúng ta tiếp tục, lúc trước tôi đi tiệm thẩm mỹ viện kia..."
Cung Trĩ chuồn về phòng của mình mới thở phào nhẹ nhõm, móc điện thoại gọi video cho Thẩm Dĩnh.
Gần như là chuông điện thoại vang trong nháy mắt, Thẩm Dĩnh liền nghe điện thoại.
Phía video bên kia truyền tới mặt mũi vui vẻ của Thẩm Dĩnh, cô nhìn chính mình trong video, lại cầm máy quay ra xa một chút, đơn giản sửa lại tóc.
Cung Trĩ không nhịn được cười: "Đã rất đẹp, không cần sửa lại nữa."
"Thật sao?"
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ trong video, ánh mắt sáng lên: "Em thấy đẹp thật?"
"Đương nhiên." Cung Trĩ gật đầu nghiêm túc, "Đẹp nữa thì em sẽ tự ti mặc cảm, xấu hổ khi xuất hiện."
Thẩm Dĩnh cười nói tiếng ba hoa, nhưng được người yêu khen, làm vẻ mặt Thẩm Dĩnh như được phủ lên một lớp ánh sáng.
Quả là xinh đẹp...
Cung Trĩ nghĩ.
Thấy mỹ nhân, luôn làm cho lòng người vui thích, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Cung Trĩ nói với Thẩm Dĩnh chuyện Ông gia tới, nàng nói đến buồn cười, nhưng bỏ lỡ khoảnh khắc u ám của Thẩm Dĩnh.
"Ông gia muốn liên hôn?"
"Đại khái là vậy, nhưng bây giờ xem ra, nhà em là không muốn." Cung Trĩ thờ ơ đáp.
Nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh lại hơi lo âu.
Theo tuổi tác của Cung Trĩ, liên hôn sớm muộn gì sẽ rơi vào trên đầu Cung Trĩ.
Bây giờ cha mẹ Cung gia không muốn, nhưng lỡ như có một ngày, cha mẹ Cung gia có người coi trọng thì sao?
Thẩm Dĩnh âm thầm cắn lớp thịt mềm trong khoang miệng của mình, cô nhanh chóng nếm được vị máu tươi, nhưng cô không hề có ý định buông lỏng.
Đau đớn làm cho cô thanh tỉnh, làm cho cô tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào được dệt bởi nụ cười tươi của cô gái trước mặt, để cô cảnh tỉnh, bây giờ thứ cô mong muốn, còn cách quãng đường rất xa.
Cô gần như là tham lam nhìn hình dáng của người trước mắt, cô không thể tưởng tượng được nếu như có một ngày, Cung Trĩ nở nụ cười như thế nói với mình muốn kết hôn.
Đến lúc đó, cô nhất định sẽ điên mất.
Cung Trĩ nhíu mày, trái tim của nàng dường như có chút không thoải mái, bèn đè ngực của mình.
Ngay sau đó giọng nói ân cần của Thẩm Dĩnh vang lên: "Làm sao vậy?"
"Ngực không thoải mái