Cung Trĩ chìm vào trong bóng tối.
Nàng sắp chết rồi sao?
[Tít tít tít! Ký chủ, ký chủ, cô mau tỉnh lại!]
Tiếng điện lưu vang lên trong bóng tối.
Bóng tối tử vong nên là hư vô, yên lặng, là bình yên vĩnh hằng, mà không phải giống như bây giờ.
Cung Trĩ thở thật dài, xem ra, nàng không chết được rồi, nói không chừng còn phải tiếp tục cứu thế giới.
Cứu thế giới, mệt quá, thật là phiền, thôi thì cứ nằm ườn kệ đi.
[Nhận ra ký chủ có cảm xúc chán đời bi quan!]
[Cảnh báo! Nhận ra ký chủ có cảm xúc chán đời bi quan!]
[Lập tức khởi động chương trình đánh thức!]
Sau mấy tiếng vang điện lưu, Cung Trĩ cảm giác được luồng sức mạnh hội tụ lại ở trái tim mình.
Cung Trĩ kinh ngạc trợn to mắt, đè lại ngực mình đang tỏa sáng: "Không, không phải chứ."
Ngay sau đó luồng điện to lớn mang nỗi đau xỏ xuyên toàn thân nàng.
Cung Trĩ ho ra tiếng, người bỗng bắn lên.
Nàng mở mắt ra.
Trước mắt là người mẹ còn mang đau buồn và nước mắt, Cung Trĩ nhận ra điều gì đó, ánh mắt chậm rãi quét qua, người cha tựa như già đi mười tuổi, người anh lặng lẽ lau nước mắt.
Còn có Thẩm Dĩnh đứng cách người nhà rất xa, nhưng lại từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm mình.
Sắc mặt đối phương phiền muộn, nhưng khi nhìn thấy mình nhìn về phía cô, vẫn cố gắng cong lên khóe môi, dường như muốn nở nụ cười.
Chị ấy là vì câu nói trước khi mình té xỉu.
Trong đầu Cung Trĩ thoáng qua ý nghĩ như vậy, ngay sau đó máu và tiếng gào khóc xót xa thoáng lướt qua, Cung Trĩ hốt hoảng ngồi dậy.
Khưu Tư Nghiên lập tức cầm lên gối đệm ở dưới người Cung Trĩ.
"Cảm ơn mẹ." Cung Trĩ đáp, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Thẩm Dĩnh, nàng ngoắc ngoắc tay với Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh tiến lên, dưới cái nhìn căm tức của những người khác, lách qua họ, trong khoảnh khắc bàn tay nắm chặt lấy tay Cung Trĩ, nước mắt liền đổ rào rào, rơi vào cánh tay Cung Trĩ.
"Khóc cái gì chứ." Cung Trĩ cười một tiếng.
"Chị, chị tưởng rằng em sẽ chết." Thẩm Dĩnh dùng sức nắm lấy ngón tay của Cung Trĩ.
Cô rất muốn ôm lấy người trước mắt, dùng tất cả sức lực để cảm thụ dấu vết còn sống của đối phương.
Nhưng mà những người khác ở đây, cô không thể, cũng không dám.
Cảnh tượng Cung Trĩ ngã xuống làm cho cô cảm giác đối phương giống như một món đồ dễ vỡ, cô phải cẩn thận, chở che hết mực, mới có thể làm cho người này tiếp tục sống sót thật tốt ở trong thế giới của mình.
"Sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Chị bảo vệ em, em không có bị thương." Cung Trĩ vừa nói, ánh mắt nhìn sang cánh tay của Thẩm Dĩnh, "Vết thương của chị sao rồi?"
"Cô ấy đã băng bó lâu rồi."
Cung Dực ở bên cạnh luôn làm người vô hình không nhịn được, hắn quả thực không ưa nổi bộ dáng cô em nhà mình trong mắt chỉ có Thẩm Dĩnh, bèn trả lời ngay.
Cung Trĩ giờ mới chú ý tới người nhà của mình.
Cả nhà im lặng nhìn nàng, nói đúng hơn là đang nhìn ngón tay quấn lấy nhau của hai đứa.
Cung Trĩ cảm thấy ánh mắt này có cái gì đó là lạ, hơi rút tay về trong vô thức, nhưng một giây sau có nguồn lực lớn hơn quấn chặt lấy Cung Trĩ.
[Trị số hắc hóa 99.98]
Cung Trĩ:[ Sau dấu phẩy lại có thêm một chữ số.]
Xem ra cho dù chết qua một lần, cái trị số hắc hóa này vẫn như bóng với hình, chỉ là không biết nếu Thẩm Dĩnh lại hắc hóa nữa, nàng có thể chết rồi sống lại được nữa không.
[Ký chủ xin đừng làm ra thử nghiệm nguy hiểm, có điều ký chủ đã trói buộc với nam chính, khả năng cao sẽ không chết.]
Hệ thống ở trong đầu Cung Trĩ sâu kín nói.
[Nam chính là cái quỷ gì.]
Cung Trĩ im lặng, ở trong mắt người khác, có vẻ khá giống thiếu nữ phản nghịch chống đối cha mẹ.
Cung Chính Kỳ là người bảo thủ, liền nhíu mày muốn mở miệng.
Nhưng Khưu Tư Nghiên đánh cùi chỏ một cái, đụng vào ngang hông Cung Chính Kỳ.
Sắc mặt Cung Chính Kỳ khó coi không nói lời nào, mà Khưu Tư Nghiên thì dịu dàng nói: "Bảo bối, con có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi thêm một lát không? Con yên tâm, Thẩm tiểu thư là người cứu con, chúng ta sẽ không bạc đãi cô ấy."
Cung Trĩ lắc đầu một cái, nàng cúi đầu nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh vẫn nhu thuận đứng ở trước giường bệnh, đưa mắt nhìn mình.
Trong ánh mắt đó tựa như đựng nước, cô đơn trơ trọi, khi nhìn Cung Trĩ, thậm chí làm Cung Trĩ có ảo giác mình là người duy nhất mà chị ấy có thể lệ thuộc tín nhiệm.
Chị ấy không muốn rời khỏi mình.
Cung Trĩ nhận ra điều này.
Có lẽ là lúc trước mình té xỉu làm chị ấy sợ.
Ban đầu Thẩm Dĩnh hắc hóa mới dẫn đến mọi thứ, nhưng lúc này Cung Trĩ không hề trách Thẩm Dĩnh, bởi vì bản thân cô cũng là vô tội.
Tâm trạng lên xuống của một người, đều là chuyện rất riêng tư, nhưng tâm trạng lên xuống của đối phương lại bị cưỡng ép móc nối với tính mạng của nàng.
Việc này không hề có liên quan gì đến Thẩm Dĩnh.
Cung Trĩ nhìn về phía cha mẹ: "Không sao, con đã ngủ lâu như vậy.
Bây giờ tinh thần rất tốt."
Khưu Tư Nghiên không thích Thẩm Dĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn thương con gái.
Bà gật đầu, muốn nói điều gì đó thì nghe thấy giọng ân cần của Cung Trĩ: "Mẹ, mắt mẹ đỏ quá, có phải không có nghỉ ngơi tốt không.
Thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng."
Lời nói tri kỷ của con gái làm Khưu Tư Nghiên che mặt bật khóc, vừa khóc, vừa nói: "Đứa nhỏ này, con rốt cuộc bị bệnh gì chúng ta không kiểm tra ra.
Con hộc máu làm mẹ sợ muốn chết."
Cung Trĩ lúng túng cười: "Cũng không có gì, chẳng qua là bị giật mình thôi."
Thẩm Dĩnh ở bên cạnh im lặng và tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt Cung Trĩ.
Chột dạ và lúng túng lướt qua trên mặt đối phương trong giây lát ấy đều rơi vào mắt Thẩm Dĩnh.
Ánh mắt cô hơi âm trầm.
[Trị số hắc hóa...]
Giọng điện tử vang lên, Cung Trĩ theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh cười với Cung Trĩ, im lặng dằn xuống các loại suy nghĩ trào dâng trong lòng, cô nhận ra điều gì đó, nhưng bây giờ cô không dám lấy Cung Trĩ làm thí nghiệm.
Cung Trĩ không có phát hiện màu mắt càng ngày thâm trầm của Thẩm Dĩnh, chỉ nghiêng đầu dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi thân nhân của mình.
Cuối cùng vẫn là Cung Dực không nhìn nổi nữa, đứng ra khuyên cha mẹ rời đi.
Cung Chính Kỳ muốn nói lại thôi, nhưng Cung Dực lôi cha mình: "Cha, em gái còn đang bệnh đấy."
Một câu nói, làm Cung Chính Kỳ nặng nề thở dài, để lại một câu: "Chúng ta sau này bàn lại." Lúc này mới chắp tay sau lưng đi ra cửa.
Cung Trĩ nhìn bóng lưng của Cung Chính Kỳ, đối phương dường như tự dưng già hơn rất nhiều, đi bộ cũng hiện ra xu thế suy sụp.
Cung Dực ở bên cạnh than thở: "Cha rất lo cho em, cũng giống mẹ, chưa bao giờ dám ngủ."
Cung Trĩ cảm thấy hơi áy náy, thật nhỏ giọng dạ một tiếng.
Cung Dực lại nhìn Thẩm Dĩnh, trong mắt Thẩm Dĩnh không có người nhà họ Cung, cũng không có Cung Dực, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Cung Trĩ, ánh mắt như vậy tham lam và thâm trầm.
Cung Dực có chút không thoải mái, chỉ thấy dáng vẻ không hề phát giác của Cung Trĩ, lại than thở: "Em đó, chuyện của em cũng phải giải quyết cho tốt.
Gần đây thành phố A không yên ổn, cha và anh có thể cũng sẽ bận