CHƯƠNG 34: MUỐN ĂN QUỴT SAO?
Editor: Luna Huang
Thủy Duyệt hơi ngẩn ra, sau đó liền rống lên, “Hỗn đản, nhất định là lão hàng kia ra tay. Tiểu thư, ta đây liền đem bà tử kia kéo đến đây.”
Gương mặt của nàng đỏ lên, cứ như bị bóp méo vậy, tựa như khổ qua một dạng. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới những người đó lại dám trắng trợn hạđộc như vậy.
Thủy Duyệt tạo ra một trận gióđi ra ngoài, tìm được lão bà tử kia, nàng hầm hừ nhấc chân liền đạp tới, “Hỗn đản, ngươi lại dám hạđộc tiểu thư? Muốn chết sao?”
Cả người của bà tử kia đều có chút ngẩn người, hôn mê nửa ngày mới khóc rống, “Trời đất chứng giám a, Thủy Duyệt cô nương, ta chính là có ngu xuẩn như thế nào đi nữa cũng không dám làm loại sự tình này a. Ta hạđộc, làm sao có thể tự mình đưa đến cửa?”
Thủy Duyệt vừa nghe, cũng đúng a, chuyện này nghe rất không đạo lý a.
Con ngươi đảo một vòng, nàng nhấc một tay của bà tử kia lên, đem nàng lôi đến phòng chính. “Tiểu thư, chính là nàng.”
Thủy Duyệt bịch một tiếng đem bà tử vứt xuống trước mặt của Thanh Chỉ Diên, phục hồi lại tinh thần mới nghĩđến bản thân lại làm chuyện điên rồ, nàng thế nào cứ như vậy đem người vào đây, phải biết rằng, Vô Ngôn kia vẫn còn ở trong phòng a.
Ngẩng đầu nhìn lên, Thủy Duyệt sửng sốt một chút mới yên tâm, Vô Ngôn đó, thế nào không thấy người?
Thanh Chỉ Diên lạnh lùng quét nhìn bà tửđang run rẩy, chỉ thấy nàng đại khái chừng bốn mươi tuổi, trái lại ăn mặc rất mỹ lệ, vừa nhìn đã biết chính là bà tử quản sự.
Khóe miệng nàng cong lên một cái, lộ ra một dáng tươi cười thanh thanh lãnh lãnh, “Ngươi là quản sự của đại trù phòng?”
Bà tử kia dùng sức gật đầu, hoảng sợ nhìn mắt của Thanh Chỉ Diên, lại cúi thấp đầu xuống. Trong lòng hối hận muốn chết, thế nào liền xui xẻo như vậy, cư nhiên bị dính vào chuyện này.
Ở trong lòng nàng đem người hạđộc kia nguyền rủa gần chết, rốt cuộc là kẻđáng bị ngàn đao giết nào lại dám hãm hại nàng? Không chết tử tếđược, sinh hài tử không có hậu môn.
“Ân?” Nhìn đến bà tử kia đều không lên tiếng, Thanh Chỉ Diên hừ một tiếng.
Bà tử kia vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, “Oan uổng a, oan uổng a, ngũ tiểu thư, nô tỳ là oan uổng nha. Ta làm sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ? Nô tỳ có gan lớn thế nào cũng không dám một bên hạđộc một bên tiếp cận người a.”
“Được rồi, đứng lên nói chuyện đi.” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt hướng về phía Thủy Duyệt phất phất tay.
Thủy Duyệt bất mãn hừ một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn bà tử kia, lúc này mới đem nàng kéo lên.” Ngươi tốt nhất đàng hoàng một chút cho ta, nếu như ngươi dám cóđiều giấu diếm, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”
“Không dám, không dám, Thủy Duyệt cô nương, nô tỳ ngay cả có gan lớn như trời cũng không dám lừa gạt ngũ tiểu thư a, đây chính làđây Ninh vương phi tương lai, nô tỳ làm sao có thể có lá gan lớn như vậy đối nghịch cùng Ninh vương phi tương lai?”
“Được rồi, nghĩ lại xem lúc ngươi mang đồđến đã từng tiếp xức với người nào?”
Bà tử sửng sốt, lập tức liền ngạc nhiên hướng về phía Thanh Chỉ Diên dập đầu một cái. “Ngũ tiểu thư anh minh, ngũ tiểu thư anh minh a, thật không phải là nô tỳ làm nha.”
“Không nên nói lời vôích.” Thanh Chỉ Diên giận tái mặt, lúc này nàng chính là bịđói, còn có thời gian rỗi cùng nàng ở chỗ này lãng phí thời gian?
Bà tử vội vàng đáp ứng, cúi thấp đầu, cẩn thận hồi tưởng. Nàng xòe bàn tay ra đếm từng ngón, nửa ngày, nàng đếm đủ mười mấy người ra.
Thanh Chỉ Diên hướng về phía Thủy Duyệt đưa mắt, người sau hiểu rõ gật đầu, không để cho bà tử có cơ hội nói chuyện, trực tiếp đãđem nàng lôi đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, Thủy Duyệt đe dọa bà tử kia, muốn nàng cắn chặt răng cái gì cũng không nói được, trực tiếp đãđem người đá ra khỏi viện.
Đem bà tửđuổi đi xong, Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người một lần nữa lấy một ít thức ăn cho Thanh Chỉ Diên hai người, sau đó liền lập tức đi dò xét một chút mười mấy người kia, tìm hết hai nén hương lúc này mới gấp trở về.
Khi các nàng lúc trở lại, Thanh Chỉ Diên đang cùng Vô Ngôn ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Lúc ăn cơm hai người đều không thích nói chuyện, trong phòng yên tĩnh, nhưng lại có cảm giác rất hòa hài. Coi như là Thủy Duyệt hai người bọn họ cũng không hiểu rõ loại cảm giác này.
Thời gian một nén nhang đi qua, Thanh Chỉ Diên mới buông đũa xuống. Giơ tay lên lấy khăn lau miệng, nói: “Có kết quả?”
Thủy Vân gật đầu, “Vâng, theo chúng ta tra xét, có thể nghi ngờ ba người.