CHƯƠNG 67: TIÊU TƯỞNG NAM NHÂN CỦA TA, MUỐN CHẾT
Editor: Luna Huang
Vừa nhìn Thanh Chỉ Diên có hứng thú, Thủy Duyệt vội vàng xít tới, thấp giọng, vẻ mặt nụ cười cổ quái, trong mơ hồ coi như còn thần thái hưng phấn.
Thanh Chỉ Diên không khỏi có chút ngạc nhiên dòm nàng, nghĩ thầm, nha đầu này cóđào được đại bí mật giấu cực sâu của nhân gia, thế nào cười giảo hoạt như vậy, kỳ quái. “Dám treo khẩu vị của ta?”
Thủy Duyệt ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, “Tiểu thư, Lưu Nguyệt kia lợi hại, có thật nhiều nhân tình.”
“Cái gì?” Thanh Chỉ Diên không nói gìđến cực điểm. Nha đầu này moi móc nửa ngày cư lại chính làđào ** của nhân gia? Được rồi, vậy cũng là thứ các nàng nên biết, chỉ bất quá, nhìn Thủy Duyệt tình hình này, ra vẻ nàng cũng chỉ lưu ý loại chuyện này.
“Tiểu thư, ta nói là sự thật nha, Lưu Nguyệt kia thật lợi hại, không chỉ là cùng ngũđương gia Ngô Khánh Tài thông đồng cùng nhau, đồng thời còn cùng tam đương gia Lâm Khánh Tường cấu kết. Về phần những tiểu nhân vật khác, càng nhiều đến trình độ ngoại hạng. Tiểu thư, ngươi nói trong óc của Lưu Nguyệt này đến cùng nghĩ gì thế, lẽ nào nàng không lo lắng sự việc bại lộ sao?”
Vuốt cằm của mình, Thanh Chỉ Diên rơi vào trong trầm tư. Chuyện này có chút cổ quái, lẽ ra Lưu Nguyệt nếu như muốn để cho mình chiếm lời nhỏ nhoi ở Thiên Ly trại, nàng nhất định phải đến gần một đại nhân vật, vậy ngũđương gia cùng tam đương gia chính là lựa chọn tốt.
Mà lúc này tình cảnh của Lưu Nguyệt có cái gì không đúng, đồng thời cùng hai đại nhân vật dính dáng không rõ, lẽ nào nàng sẽ không lo lắn chuyện xảy ra? Phải biết rằng theo nàng hiểu, hai đại nhân vật này đều không phải là nhân vật đơn giản gì, mỗi một người đều là nhân vật lãnh huyết vô tình, giết người vô số, không nháy mắt chút nào.
Hai nhân vật như vậy, Lưu Nguyệt rốt cuộc là có bản lãnh gì có thể làm cho bọn họ sống chung hòa bình? Bỏ qua những chuyện khác một bên mặc kệ, dù cho hai người kia có thểở chung hòa thuận, nhưng nàng tại sao có thểđể những tiểu nhân vật khác đều có thểđược hai đại nhân vật tiếp nhận?
Tựđịnh giá chỉ chốc lát, Thanh Chỉ Diên cảm thấy chuyện này rất là cổ quái, chắc là có nội tình. “Thủy Duyệt, Lưu Nguyệt kia sẽ không có những vấn đề khác sao?”
“Ách, hình như nữ nhân kia có bệnh.”
“Có bệnh?” Thanh Chỉ Diên thiêu thiêu mi thiêu thiêu mi, “Bệnh gì?”
“Không mang thai, có người nói nàng xem thật nhiều lang trung, cũng đều không hiệu quả gì. Vương phi, chẳng lẽ nói cái bệnh này cùng điên cuồng của Lưu Nguyệt có quan hệ gì sao?”
“Có thể, xem ra, ta phải tự thân xuất mã.” Thanh Chỉ Diên cười nhẹ. Vốn có nàng là không cóýđịnh tự thân xuất mã làm cái gì, hiện tại xem ra, nàng trái lại muốn đích thân đi gặp Lưu Nguyệt này.
Lại nói tiếp, Lưu Nguyệt này cũng là một nhân tài. Một nữ nhân cư nhiên có thể tự nhiên chu toàn nhiều nam nhân như vậy, phần năng lực này không phải là người nào đều có thể có.
“Diên nhi, nàng không cần tự mình ra mặt.” Hách Liên Giác một mắt nhìn ra nghĩ cách của Thanh Chỉ Diên, hắn cũng không thểđể cho nàng đến địa phương mạo hiểm như Thiên Ly trại vậy. Tuy rằng hắn biết Thanh Chỉ Diên không phải là một nữ nhân tầm thường, thế nhưng, có người nam nhân nào sẽ cam lòng để nữ nhân của mình đi làm chuyện nguy hiểm?
Thanh Chỉ Diên bắt được tay của Hách Liên Giác, vô cùng thân thiết dán cánh tay của hắn, “Giác, ta thật là muốn đi chơi một chút a, lẽ nào ngươi không hiếu kỳ mục đích của nữ nhân kia?”
Hách Liên Giác lắc đầu, nữ nhân kia đối với hắn mà nói chính là một người vô vị, hắn làm sao sẽđểý nàng? Với hắn mà nói, chỉ có một nữ nhân có thểđể cho hắn chúý tới, đó chính là Thanh Chỉ Diên. Về phần người khác, hắn căn bản cũng sẽ không liếc mắt nhìn nhiều.
“Ta muốn đi.” Thanh Chỉ Diên nói lần nữa.
Cúi đầu nhìn mâu tử tinh lượng của Thanh Chỉ Diên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống giơ lên tia sáng chói mắt. Màu da oánh bạch bởi vìánh mặt trời mà bịđộ một tầng quang thải đạm hoàng sắc, khóe môi giơ lên nụ cười sáng lạn, hai lúm đồng tiên nhưẩn như hiện, hấp dẫn tất cả lực chúý.
Vào giờ khắc này, hắn thực sự rất muốn ôm lấy nàng, ở tại lúm đồng tiền kia sâu đậm hút mấy cái, muốn thử xem có thểở lúm đồng tiền kia hút ra một ít huyết thanh ngọt hay không.
Nói thật, bình thường trong vương phủ, hắn thực sự rất ít thấy nàng thả lỏng như vậy, có tinh thần như vậy. Có thể, bồi nàng đi chơi một chút cũng không có gì không thể.
Thấy thần sắc của Hách Liên Giác buông lỏng một ít, Thanh Chỉ Diên vội vàng lắc lắc bàn tay của hắn, “Cùng đi, phản chính có ngươi ởđây, lẽ nào ngươi sẽ làm ta bị thương tổn?”
“Nói không lại nàng.” Hách Liên Giác lập tức thỏa hiệp, phản chính chỉ cần nàng thích vậy cũng tốt, về phần những thứ khác, quên đi, nàng vui vẻ hắn sẽ cao hứng.
Nhìn thấy Hách Liên Giác đáp ứng, Thanh Chỉ Diên lập tức liền hưng phấn lên, bắt bàn tay của hắn, bùm bùm nói kế hoạch của chính mình.
Hách Liên Giác chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy khóe miệng, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Chỉ Diên, gương mặt cưng chìu, nhìn nàng giống như trân bảo toàn thế giới một dạng.
Thủy Duyệt vừa nhìn bọn họ một trận cười trộm, nghĩ thầm, Vương gia đối với Vương phi thật là tốt, kẻ khác ước ao nga.
Cùng Hách Liên Giác ba la nửa ngày, Thanh Chỉ Diên lập tức liền bảo Thủy Duyệt dựa theo phân phó của mình hành sự. Mà chính nàng còn lại là kéo Hách Liên Giác đi dạo ở tiểu trấn tử, ở bên ngoài ở cả ngày mới trở lại.
Ngày thứ hai, Thiên Ly trấn liền truyền ra một tin tức, ngay chiều hôm qua, một nhà dược phô gọi là Dược Đáo Bệnh Trừ khai trương. Có người nói ởđây tọa chẩn chính là một nữ thần y, có thể trị bách bệnh, thuốc đến bệnh trừ, rất là lợi hại.
Trong lúc nhất thời, Thiên Ly trấn lớn như vậy đều bị rung động, bất quá mới hừng đông, trên một con đường náo nhiệt nhất trong thành liền đầy ấp người.
Thanh Chỉ Diên đang ngồi bên trong thất nhàm chán nâng cằm, chán đến chết thưởng thức bàn tay to của Hách Liên Giác. Chẳng bao lâu sau đường đường quỷ y cư nhiên phải ở chỗ này làm tiểu đại phu của ngồi công đường xửán.
Cũng may có Hách Liên Giác bồi, bằng không thật là rất nhàm chán a.
Đến thời khắc mở cửa, Thủy Duyệt liền đi mở, trong lúc nhất thời, sóng người bắt đầu khởi động, may là dẫn theo dẫn theo không ít người đến đây hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn bên trong vẫn là rất hỗn loạn.
Vẫn bận đến trưa, sóng người lúc này mới xem như là hơi ít một chút. Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút, đang cùng Hách Liên Giác tán gẫu, thanh âm của Thủy Duyệt từ ngoài cửa truyền vào, “Vương phi, Lưu Nguyệt kia quả nhiên tới.”
“Nga?” Thanh Chỉ Diên trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nàng hướng về phía Hách Liên Giác một bên chớp chớp mắt, sau đó liền kéo bàn tay của hắn, ôm lấy một cười nhạt, Thủy Duyệt cùng đi hướng về phía tiền viện.
Đến nội thất, một mắt, Thanh Chỉ Diên liền thấy được Lưu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Hôm nay nàng mặc bạch sắc la quần thanh nhã, bên ngoài là sam tử lục sắc. Thiếu một xinh đẹp khíđêm hôm đó nhìn thấy, bình thiêm một khí tức lịch sự tao nhã.
Hách Liên Giác ôm cả eo của Thanh Chỉ Diên, đi tới đối diện của Lưu Nguyệt. Tự mình kéo cho Thanh Chỉ Diên cái ghế xong, hắn liền ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đường nhìn của Lưu Nguyệt trong nháy mắt bị Hách Liên Giác hấp dẫn, trong mắt lóe lên một quang thải khác thường. Nam nhân này quáđẹp mắt, khí thế kia, thực sự không giống như là nam nhân tầm thường. Nàng thấy qua nhiều nam nhân như vậy, nhưng sẽ không có ai có thể hơn hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, tầm mắt của nàng thật giống như bị thật giống như bị dính vào, hồi lâu chưa từng dời.
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, trong lòng xẹt qua một não ý. Xú nữ nhân này, bản thân có nhiều nam nhân như vậy còn chưa đủ sao, hiện tại lại còn tiếu tưởng nam nhân của nàng? Cười lạnh một tiếng, nàng thẳng bắt được bàn tay to của Hách Liên Giác, sau đó liền đắc ý hướng về phía Lưu Nguyệt cười hai tiếng, “Vị phu nhân này, xin hỏi ngươi làđến xem chẩn sao?”
Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy nam nhân sao? Hừ, lại dám nhìn nam nhân của quỷ y Lệ Tiểu Tiên? Hảo, lá gan rất lớn, được a, chỉ cần ngươi có bệnh, nhìn nàng thế nào thu thập nữ nhân không biết xấu hổ này.
Thanh Chỉ Diên liên tiếp kêu vài tiếng, Lưu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn. Thời gian nàng nhìn thấy Thanh Chỉ Diên, cũng là nao nao. Nàng không nghĩ tới Thanh Chỉ Diên đẹp như vậy, nhưng nàng còn là khóe miệng ngoắc ngoắc. Đường nhìn quay lại trên mặt của Hách Liên Giác, nàng không khỏi có chút tiếc hận. Nam nhân tốt như thế, thế nào đã có nữ nhân?
Nàng không có sai Hách Liên Giác ôm phần eo Thanh Chỉ Diên cùng nhau đi tới, Hách Liên Giác có thê tử, nhận tri này để tâm tình của Lưu Nguyệt trong nháy mắt trở nên kém.
Lạnh lùng nhìn Thanh Chỉ Diên, mắt to yêu mị của Lưu Nguyệt vụt sáng vài cái, “Ta là tới xem chẩn, ngươi là nữ thần y?”
Thanh Chỉ Diên dựa vào ghế, hai mắt thật to nhẹ nhàng hiên hiên, hiển nhiên vẫn chưa xem Lưu Nguyệt vào đâu, “Phải thì thế nào?”
Tiểu nha đầu đứng bên người Lưu Nguyệt bước lên phía trước một bước, nâng cánh tay của nàng lên, thoáng kéo tay áo của nàng, lộ ra một đoạn cổ tay trắng noãn. “Nữ thần y, làm phiền ngươi xem chẩn cho phu nhân chúng ta.”
Thanh Chỉ Diên thiêu thiêu mi, quét tiểu nha đầu hai mắt. Dáng dấp giống nhau, nhưng thoạt nhìn trái lại thật cơ trí. Hơn nữa, tuy rằng chủ tử ghê tởm như vậy, nhưng nha đầu này trái lại đĩnh thức thời. “Được.” Nàng nhàn nhạt lên tiếng, đưa ra tay so với Lưu Nguyệt kia còn trắng hơn, từ từđến mạch môn của nàng.
Nhìn ngọc thủ xinh đẹp chói mắt, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng như nuốt phải con ruồi tựa như khó chịu. Nhưng nàng vẫn là cứng rắn không có nhúc nhích, không phải là không muốn phất tay áo màđi, chỉ bất quá bệnh của nàng đúng là một cây gai trong lòng. Trước mắt nữ thần y này ngắn ngủn trong vòng hai ngày liền có thể danh dương Thiên Ly trấn lớn như vậy, hiển nhiên không phải là giả.
Chỉ cần lần này bệnh của nàng có thể chữa cho tốt, như vậy, kế hoạch của nàng có thể thi hành rồi. Đến lúc đó, nam nhân toán cái gì, nàng muốn không phải đều có thể có sao? Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nở nụ cười, còn ngẩng đầu hướng về phía Hách Liên Giác một bên chăm chú nhìn Thanh Chỉ Diên ném một cái mị nhãn.
Tuy rằng người sau căn bản cũng không có chúý nàng, nhưng Lưu Nguyệt lại không chút đểý nào. Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng tự thân xuất mã, thiên hạ này sẽ không có nam nhân nào nàng bắt không được. Trước mắt cái này, cũng không phải là một ngoại lệ.
Thanh Chỉ Diên hơi hí mắt ra, cẩn thận cảm thụđược mạch đập của Lưu Nguyệt. Một hồi, khóe miệng của nàng không khỏi ngoắc ngoắc. Đối với tình huống của Lưu Nguyệt trong lòng một mảnh nhiên, thì ra là thế, thảo nào nàng sẽ có nhiều nam nhân như vậy, cảm tình chính là vì mượn giống.
Lưu Nguyệt không có thai, tử cung hàn, rất khó có thể hoài thai. Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân thực sự Lưu Nguyệt muốn gấp có hài tử, nhưng Thanh Chỉ Diên lại là có thểđoán được, chuyện này nhất định là cùng Thiên Ly trại có quan hệ.
Nửa ngày, Thanh Chỉ Diên lúc này mới rút tay trở về, thấy Lưu Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm Hách Liên Giác, trong lòng không khỏi dâng lên một bất mãn. Nàng dẩu môi liếc Hách Liên Giác một mắt, tay nhỏ béở dưới đáy bàn nắm bàn tay của hắn, nhéo một miếng thịt, hung hăng nhéo nhéo.
Hách Liên Giác bịđau, nhưng lại không có cóđộng tác gì, cũng không phản ứng gì. Chỉ là trong mắt thần sắc mê mang cũng tiết lộ tâm tình đích thực nội tâm của hắn. Hắn thế nào chọc tới Diên nhi sinh khí, thực sự là kỳ quái am hắn từ vào cửa đến bây giờ một câu nói chưa từng nói, Đáng thương Hách Liên Giác, hắn nào biết đâu rằng bản thân bất quá là thành môn thất hỏa ương cập trì ngư a.
Nhéo Hách Liên Giác vài lần, Thanh Chỉ Diên lúc này mới hài lòng quay đầu nhìn về phía Lưu Nguyệt, cặp môi thơm khinh khởi, cười nói: “Vị phu nhân này, ngươi mắc chứng không thể hoài thai.”
Lưu Nguyệt lúc này mới kéo suy nghĩ của mình, nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, trong mắt lóe lên trong mắt lóe lên một chăm chú. Nữ thần y này không phải là lừa gạt, chắc là có chút khả năng. Chỉ là không biết lần này có thể hay không để cho nàng tâm tưởng sự thành, thuốc đến bệnh trừ?
“Có thể có biện pháp trị liệu?” Lưu Nguyệt có chút mong đợi nhìn Thanh Chỉ Diên, lúc này cũng không có công phu nhằm vào nàng, dù sao, đoạt nam nhân không phải là chuyện một ngày hai ngày, hiện tại quan trọng nhất chính là muốn trước trị tốt bệnh của mình.
“Đó là dĩ nhiên.” Lưu Nguyệt hướng về phía tiểu nha đầu kia, người sau vội vàng từ trong túi móc ra một xấp ngân phiếu bỏ lên bàn.
Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, cười nói: “Nữ thần y, chỉ cần ngươi có thể giúp ta trị liệu tốt chứng bệnh không thể hoài thai này, như vậy, ta nhất định sẽ trọng trọng đáp tạ.”
“Đáp tạ?” Thanh Chỉ Diên bĩu môi, nàng chẳng lẽ là người sẽđểýít đồ như vậy sao? Nếu như không phải là muốn thừa cơ hội này lẫn vào Thiên Ly trại, nàng mới sẽ không phản ứng nữ nhân tiếu tưởng nam nhân nàng. “Tiền thứ này ai cũng thích, chỉ bất quá, bệnh của ngươi không phải là dễ chữa trị như vậy. Ta nhất định phải mỗi ngày châm cứu cho ngươi, còn phải căn cứ bệnh tình tiến triển xác định lượng thuốc mỗi ngày. Như vậy, ngươi tạm thời ở chỗ này đi.”
Lưu Nguyệt sửng sốt, phục hồi tinh thần lại liền thời gian lắc đầu, nàng làm sao có thểở tại chỗ này? Đây tuyệt đối không có khả năng, Thiên Ly trại nhiều chuyện tình như vậy, nàng nơi nào có thời gian rỗi ở tại chỗ này? “Ta mỗi ngày tới nơi này được không?”
Thanh Chỉ Diên lắc đầu, “Cái này không thểđược, mỗi ngày, mỗi một lần lượng thuốc cũng có thể bất đồng. Đương nhiên, nếu như ngươi bây giờ không thời gian, ngươi sẽ chờ tới khi nào rãnh rỗi trở lại đi.” Nói, nàng liền đứng lên, nâng bàn tay to của Hách Liên Giác lên, vô cùng thân thiết dựa vào đầu vai hắn, “Giác, chúng ta trở vềđi, ta mệt mỏi quá a.”
(Luna: nam chủ cứ như tượng không cóđất phát huy haha)
Hách Liên Giác đau lòng xoa xoa đầu của nàng, cánh tay nắm ở hông của nàng, mang theo nàng liền muốn đi ra ngoài.
Thấy hai người bọn họ cứđi như vậy, Lưu Nguyệt lúc này mới phát hiện bọn họ không phải là người có thểđể mình tùy ýđối phó. Nghĩđến mình không hoài thai, nghĩđến tương lai của mình, Lưu Nguyệt vội vàng đuổi lên trước đuổi lên trước, cấp thiết hô: “Chờ một chút.”
Thanh Chỉ Diên kinh ngạc quay đầu lại, “Thế nào, còn có vấn đề gì không?”
Lưu Nguyệt cau mày tiến lên, trầm giọng nói: “Ta không có cách nào ở chỗ, như vậy đi, có thể hay không làm phiền ngươi đến nhà ta ở tạm ít ngày. Đương nhiên, tất cả tổn thất của ngươi ta sẽ phụ trách, chỉ cần có thể trị liệu hảo bệnh của ta, những thứ khác đều có thể nói.”
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn Hách Liên Giác, cười híp mắt nói: “Giác, chúng ta gần đây rất thiếu tiền sao?”
Hách Liên Giác cưng chìu chỉ cái mũi nhỏ của nàng một cái, cười lắc đầu, “Tự nhiên không thiếu.”
Thanh Chỉ Diên mở hai tay ra, bất đắc dĩ nhìn Lưu Nguyệt, “Thực sự là không cóý tứ, chúng ta tạm thời không thiếu tiền. Tốt như vậy, đợi được chúng ta thiếu tiền chúng ta tìm ngươi thế nào?”
Lưu Nguyệt tức giận, tại sao có thể, đợi được lúc lúc bọn họ thiếu tiền, vậy bệnh của nàng vạn nhất không thể trị làm sao bây giờ? “Ngươi muốn thế nào?”
Đối với giọng nói hung ba ba của Lưu Nguyệt, Thanh Chỉ Diên khinh thường bĩu môi. Nữ nhân này đến cùng có hiểu người đang cầu xin là ai không? Có người cầu người làm việc như vậy sao? Nàng cũng không nữ nhân hảo tâm như vậy, hơn nữa, nàng cũng không nhất định liền muốn dùng một chiêu này tiến nhập Thiên Ly trại. Cùng lắm thì dịch dung trà trộn vào, cũng không có gì không thể.
Nghĩ tới đây, Thanh Chỉ Diên khẽ hừ một tiếng liền trở tay kéo lại bàn tay to của Hách Liên Giác, xoay người muốn đi ra.
Nhìn thấy Thanh Chỉ Diên căn bản không đểý tới mình, Lưu Nguyệt tức giận đến chết khiếp, nhưng lại cũng không biết bản thân còn có thể làm những gì giữ lại.
Mà ngay tại lúc này, chỉ nghe bịch một tiếng nặng hưởng. Thanh Chỉ Diên lại càng hoảng sợ, vội vàng xoay người nhìn lại. Nhìn thấy tình hình phía sau, nàng không khỏi nhíu mày, “Ngươi làm cái gì?”
Nha hoàn nghẹn ngào, dùng đầu gối dời đến trước mặt của Thanh Chỉ Diên, nhéo làn váy của nàng, cắn môi nói: “Nữ thần y, cầu van ngươi, van cầu ngươi nhất định phải cứu phu nhân chúng ta. Mặc kệ ngươi muốn làm gì, coi như là muốn mạng của nô tỳđều có thể. Phu nhân chúng ta là người tốt, thật là người tốt, ngươi mau cứu nàng đi.”
Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhìn nha hoàn kia, nghĩ thầm, Lưu Nguyệt này tuy rằng ghê tởm đến cực điểm, nhưng lại có nha đầu tốt vậy. Nha đầu nguyện ý vì chủ tửđi tìm chết như vậy, đi đâu tìm a?
Một lúc sau, Thanh Chỉ Diên lúc này mới khom lưng kéo cánh tay tròn trịa của nha đầu, kéo nàng lên. “Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Nói, nàng liền nhìn về phía Lưu Nguyệt, “Ta đáp ứng, không phải là nhìn mặt mũi của ngươi, mà là thương tiếc một mảnh hộ chủ chi tâm của nha đầu này. Đến nhà ngươi, ta cần một không gian tư mật, không được bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta.”
Nét mặt của Lưu Nguyệt thanh hồng một mảnh, hiển nhiên bị Thanh Chỉ Diên hất đi như vậy mà có chút không tiếp thụđược. “Hảo.” Một lúc sau, nàng lúc này mới cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu.
“Vậy ngươi có thểđi trở về chuẩn bị, sáng sớm ngày mai phái người tới đón ta.” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Thanh Chỉ Diên liền dựa vào Hách Liên Giác đi từ từ ra ngoài.
Thẳng đến bên trong đã không có người, Lưu Nguyệt lúc này mới âm lãnh hừ một tiếng. “Dám ở trước mặt của ta sĩ diện? Hảo, hảo, ta trái lại muốn nhìn ngươi nữ thần y này đến cùng có năng lực gì. Nam nhân của ngươi, hừ, ta nhất định sẽ cướp được.” Cười lạnh một tiếng, nàng liền dẫn Viên Viên khí hanh hanh ly khai dược phô.
Mà Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác về tới ngọa thất, nàng lập tức thúc hắn, từng bước một từng bước một, sau đóđẩy hắn lên trên giường. Bản thân bịch một tiếng nằm lên, tay nhỏ bé nhéo vạt áo trước, hung tợn nói: “Lưu Nguyệt rất đẹp chứ? Ân?”
Hách Liên Giác sửng sốt, có chút không nghĩ ra, Lưu Nguyệt kia có xinh đẹp hay không cùng hắn có quan hệ gì? Còn có, Diên nhi vì sao tức giận như vậy, là cùng Lưu Nguyệt kia có quan hệ sao? Nhưng Lưu Nguyệt khi nào trêu chọc nàng? Vừa không phải đều là nàng chiếm thượng phong sao?
Thấy Hách Liên Giác sững sờ, Thanh Chỉ Diên nhất thời hừ một tiếng, gục đầu, trên môi của hắn hung hăng cắn một cái. “Ngươi lại còn nói nữ nhân khác đẹp?”
“Ta không có. . .” Gương mặt Hách Liên Giác ủy khuất, trong mắt cũng lóe thần thái hưng phấn không rõ. Tuy rằng trên môi hơi có chút đau đớn, nhưng này cùng Diên nhi của hắn chủđộng thân cận hắn ra so, quả thực có thể không đáng kể. Hắn không khỏi giang hai cánh tay ôm Mị hoặc, theo bản năng áp nàng xuống, đang mong đợi hai người càng thêm gần kềđây đó. “Diên nhi. . .” Trong tiếng nói mị hoặc hàm chứa hỏa khí nhè nhẹ tuyên tiết ra, mâu tửđộng nhân không ngừng hướng về phía Thanh Chỉ Diên bày biện.
Thanh Chỉ Diên tâm thần nhất thời nhộn nhạo, phục hồi tinh thần lại không khỏi kéo y phục của hắn, nằm xuống, cắn ngực của hắn, “Ai đẹp?”
“Nga. . .” Hách Liên Giác không nhịn được rên rỉ một tiếng, thực sự làđau nhức lại vui sướng a. “Diên nhi. . .”
Thấy mình nghiêm phạt không chỉ không có thểđể Hách Liên Giác thừa nhận lệch lạc, trái lại còn là một bộ dáng dấp hưởng thụ cực đoan, nàng không khỏi giận. Thầm hừ một tiếng, nàng bỗng nhiên nhéo chỗ nhô ra ở lồng ngực kia, gương mặt nhãn thần trêu tức, “Không đau đúng không?”
Hách Liên Giác bỗng nhiên trừng mắt lên, có chút nhìn nhìn vẻ mặt nụ cười trêu tức của Thanh Chỉ Diên, nghĩ thầm, chỉ bằng tiểu khí lực của nàng hắn sẽđau sao? Hơn nữa, coi như làđau, hắn cũng chắc là sẽ không nói. Ai bảo thống khổ còn có một ít cảm giác tê dại cực đoan? “Không đau”
Thanh Chỉ Diên nheo mắt lại, thủ hạ thoáng cố sức, “Thực sự không đau?”
“Thực sự không đau, Diên nhi, cẩn thận bị thương tay nàng, nếu không, nàng dùng miệng?” Hách Liên Giác nghiêm trang nói.
“Ngươi. . .” Thanh Chỉ Diên đại 囧, nàng thật là phục hắn, cái người xấu xa này, lúc nào học vô lại như vậy? Lời như vậy cũng có thể nói ra? Còn dùng miệng, hắn thế nào có thể nói ra?
“Diên nhi, nếu như tay nàng đau lòng của ta sẽđau.” Hách Liên Giác thật vươn bàn tay to