CHƯƠNG 69: ĐẾN BĂNG CỐC NGỘ VƯU VẬT MỸ THẢO
Editor: Luna Huang
Ly khai Thiên Ly trại, đoàn người thừa dịp bóng đêm bắt đầu lữ trình đến băng cốc. Dọc theo đường đi, Thanh Chỉ Diên đều mơ mơ màng màng ngủ, không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên nghe thấy được một trận di thanh nhỏ nhẹ.
Bởi vì thanh âm kia truyền đến bên tai, Thanh Chỉ Diên lúc này mới thoáng lưu ý. Mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật quen thuộc kia, chỉ cảm thấy trong lòng nồng nặc hạnh phúc.
Còn có cái gì so với chính mình mở mắt có thể thấy mặt của người mình thích hạnh phúc hơn? Nhích lại gần trong ngực của hắn, ánh mắt của nàng trực câu câu theo dõi cằm hắn.
Nàng rất ít từ góc độ này nhìn hắn, ngày hôm nay nàng mới phát hiện, nguyên lai cằm hắn cũng là rất đẹp mắt. Cằm hắn không phải là tròn nhuận, hơi mang theo hơi mang theo chút cảm giác bén nhọn, từđiểm đó mà xem là phi thường phù hợp tính cách của hắn. Bất quá, mỗi khi hắn khi nhìn đến, hắn sẽ thả mềm biểu tình trên mặt, coi như là cằm hơi có chút bén nhọn cũng sẽ thoáng êm dịu theo.
Giơ tay lên, mạnh túm lấy cằm tròn nhuận kia, nhéo nhéo, cảm thấy không có thịt gì. Nàng không khỏi xì một tiếng bật cười, “Giác, ta cảm thấy ngươi nên ăn béo chút.”
Hách Liên Giác ôm lấy khuôn mặt có chút dày của tiểu nữ nhân, cúi đầu liền trên môi của nàng hung hăng cắn một cái. “Nàng cũng phải ăn béo một chút mới đúng.”
Thần sắc trên mặt dày thoáng lui bước, tiểu nữ nhân hiển nhiên là không nghĩ tới bản thân bất quá là ngắt cằm của nhân gia một chút cư nhiên đưa tới tình cảm mãnh liệt như lửa nóng vậy. Nàng không khỏi thử thăm dòđưa tay ra thúc đầu vai hắn, trong lòng nghĩđến khuôn mặt cổ quái lần trước của Diệu Tinh. Nàng cảm thấy, loại này chuyện tình tiếp xúc thân mật trong mã xa này vẫn là tận lực có thể không làm là tốt.
Cảm thụđược chống cự của tiểu nữ nhân trong lòng, tâm tình cả người nam nhân nam nhân đều bịđiều động chỉ có thểáo não mị hí mắt. Nữ nhân này a, tổng là có thể xuất kỳ bất ý trêu chọc hỏa diễm của ngươi, sau đó sẽ tất một gáo nước lạnh cho ngươi.
Nhưng vấn đềở chỗ hắn vẫn không thể cưỡng ép, cảm giác chịu đựng thật là không tốt lắm.
Xoa xoa đầu của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác lúc này mới đứng dậy, kéo nàng vào trong lòng, đem một phong thưđưa cho nàng. “Diên nhi, băng cốc gần đây hình như không phải là rất thái bình.”
“Ân?” Ánh mắt của Thanh Chỉ Diên vốn là còn chút mơ hồ trong nháy mắt rõ ràng. Nắm lá thư này, triển khai nhìn, không khỏi nhíu đầu mày lên. Đây là tin tức người của Hách Liên Giác truyền đến, nói là gần đây phụ cận băng cốc có thật nhiều nhân sĩ bất minh xuất hiện.
Nếu bọn họ không có thể tra được thân phận của những người đó, hiển nhiên những người đó cũng không phải người thường gì. Nhưng vì cái gìđột nhiên phụ cận băng cốc có người nhiều như vậy? Chuyện này vô cùng không thích hợp, trong này tuyệt đối là chỗ gìđặc biệt.
Đối với băng cốc, Thanh Chỉ Diên cũng biết. Dù sao, nàng rất rõ ràng muốn giải trừ hàn độc trên người đến cùng cần thứ dược liệu gì. Băng cốc này, nàng đã từng phái người dò xét qua, tuyệt đối là một địa phương cực đoan hiểm ác đáng sợ.
Phương viên phương viên băng cốc năm mươi dặm đều bị tuyết trắng bào phủ, địa phương lạnh nhất toàn bộđại lục. Có người nói bên trong băng cốc là không có sinh vật, cho dù là một ít thực vật úy hàn cũng rất ít thấy.
Một cái địa phương như vậy, động vật cũng sẽ không chạy ra, huống chi người?
Hiện nay phụ cận băng cốc xuất hiện người không tầm thường, chuyện này tuyệt đối là vô cùng không tầm thường. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Thanh Chỉ Diên cũng đoán không được cái gì, dù sao, từ trước mắt có chừng một chút đầu mối cũng khó mà thấy cái gì.
Nhưng bởi vì chút chuyện này, cổ bất an trong lòng nàng lại bắt đầu mơ hồ tăng thêm. Nàng sớm cảm thấy lữ trình lần này chắc là có chút vấn đề, nhưng nàng lại hiểu thêm một việc, Hách Liên Giác tuyệt đối sẽ không buông tha lữ trình lần này.
Bất kể như thế nào, chỉ cần bọn họđây đó cùng một chỗ, dù cho gặp phải nguy nan lớn hơn nữa, nàng cũng bất tại hồ.
Quỷ y Lệ Tiểu Tiên nàng sao lại là cái loại người gặp phải nguy hiểm sẽ lùi bước này, đương nhiên, Hách Liên Giác cũng không phải.
Cầm tay của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên cười nói: “Có ngươi bồi ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta đều không lo lắng.”
Trong mắt của Hách Liên Giác xẹt qua một nhu tình, thoáng qua, nhưng vẫn làđể Thanh Chỉ Diên thấy được. Nàng cười dựa vào trong ngực của hắn, dựa vào đầu vai hắn, mắt trát trát, nói: “Người của ngươi có phát hiện lai lịch của những người đó hay không?”
“Không có.” Hách Liên Giác không chần chờ chút nào đáp trả. Chuyện này vô cùng kỳ quái, trong lòng hắn kỳ thực cũng là có chút nhân tố không xác định, bởi vì chuyện này đối với hắn mà nói quá mức trọng yếu. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ ngoài ý muốn phát sinh, hắn nhất định phải tìm được bách nhật hồng cho Thanh Chỉ Diên.
Ôm sát Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác cúi đầu, ngậm môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cắn cắn, “Không cần lo lắng.”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, nàng khi nào lo lắng cái này, tuy rằng chuyện này có chút cổ quái, nhưng nàng lại cũng sẽ không sợ hãi. Nắm tay hắn, nàng hào phóng đem môi đỏ mọng của mình đưa lên, để hắn có thể trầm tĩnh lại, không nên bởi vì chút chuyện này mà sinh lòng bất an.
Kỳ thực, nàng trái lại nghĩ nhiều lắm, lấy khả năng của Hách Liên Giác, sao lại bởi vìít việc nhỏ như vậy mà khẩn trương?
Một lúc lâu, lúc này Thanh Chỉ Diên mới đem phong thư kia giao cho Thủy Vân phía sau trong mã xa, để cho nàng đi thăm dò một chút. Nàng ngược lại không phải là người của chính mình nhất định phải so với Hách Liên Giác lợi hại, nhưng cóít thứ người giang hồ tra xét có lẽ sẽ có lẽ sẽ càng thêm chút.
Đương nhiên. Những lời này Thanh Chỉ Diên cũng không có nói cho Hách Liên Giác, cóít thứ song phương bù trợ lẫn nhau, đây đó biết như vậy đủ rồi.
Vào lúc ban đêm, bọn họở một cái trấn nhỏ. Cái trấn quá nhỏ, căn bản cũng không có khách sạn bình dân nào tốt. Cũng may Thanh Chỉ Diên bọn hắn cũng đều bất tại hồ, bình thường ở trên giang hồ người đi lại làm sao sẽđểýít việc nhỏ như vậy.
Buổi tối, hai người ôm nhau ở tại cùng nhau, tuy rằng thay đổi một chỗ, nhưng bởi vì cóđây đó, nên cảm giác vẫn là thoải mái như vậy.
Lúc nửa đêm, Thanh Chỉ Diên đột nhiên bị một loại tiếng động rất nhỏ làm thức tỉnh. Nàng bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy được một đoàn lục sắc quang mang xuất hiện trên đỉnh đầu, lóe lên, coi như huỳnh hỏa trùng một dạng.
“Ân?” Thanh Chỉ Diên khinh di một tiếng, chống sàng liền muốn ngồi xuống.
Hách Liên Giác từ lâu trải qua tỉnh, lúc này hắn cũng nhìn thấy đoàn lục quang. Theo bản năng hắn liền đem Thanh Chỉ Diên kéo vào trong lòng, thần sắc đề phòng nhìn chằm chằm vật sáng kia.
Hắn tự nhiên không phải là cái loại nam nhân quen mặt chưa từng thấy qua này, vừa nhìn thấy vật sáng cảm thấy tất nhiên không các loại huỳnh hỏa trùng gì. Tuy rằng biểu hiện ra nhìn không ra có nguy hiểm gì, phàm là sự luôn luôn không thể nhìn ngoài mặt.
Nếu như không phải là bởi vì hắn sự sự cẩn thận, chỉ sợ hắn cũng sớm đã khong thể sống đến bây giờ rồi.
Nhìn ra khẩn trương của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên vội vàng vỗ vỗ cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, đây là phương pháp liên lạc của ta cùng người ma y cốc. Nghĩđến ngày hôm nay để cho bọn họđi tra xét chuyện của băng cốc, chỉ bất quá, vì sao bọn họ sẽ vội vãđưa tin tức như thế?
Hồ nghi quan sát vật sáng hai mắt, Thanh Chỉ Diên nhẹ nhàng nhíu mi, xem ra, chuyện này đúng là có chút vấn đề.
“Diên nhi, vậy ngươi cẩn thận một chút.” Không biết vì sao, Hách Liên Giác vẫn là cảm thấy có chút vấn đề. Nhìn vật sáng, trong lòng của hắn tổng là có chút không quá an ổn, coi như trong cảm giác mơ hồ có chút bất an một dạng.
Thanh Chỉ Diên gật đầu, thứ này đúng là của ma y cốc, cho nên nàng cũng không phải quá lo lắng. Nàng lo lắng chỉ là vì sao bọn họ khẩn trương như vậy, như vậy cấp bách đem tin tức truyền đến.
Cau mày, nàng giơ tay lên hướng về phía cái vật kia vẫy vẫy tay. Chỉ nghe thấy chi nha một tiếng, vật sáng kia đột nhiên động bắn ra, hưu một chút hướng phía Thanh Chỉ Diên bắn tới, bị người một chưởng nắm trong tay.
Nhẹ nhàng nhéo nhéo, Thanh Chỉ Diên lúc này mới triển khai tay của mình. Lúc này, vật sáng lục sắc kia đã không phát sáng nữa, lúc này Hách Liên Giác mới phát hiện, cái kia để hắn cảm thấy không phải là vật sáng lục sắc rất thoải mái lại là một con Ma Tước nhỏ.
Mỏ nhọn thật dài, cằm có một túi, nhìn thật giống như bị vật gìáp xuống một dạng. Phía sau thân thểđen kịt, giống quạđen.
Nhìn nửa ngày, ở trong lòng Hách Liên Giác kết luận, đây là một con quái điểu dáng dấp rất xấu.
Thanh Chỉ Diên sờ sờđầu con chim nhỏ, nói với Hách Liên Giác: “Giác, con chim nhỏ này gọi Đại Đâu điểu, bởi vì chỗ cằm nó có một đâu(Luna: cái túi) có thể tạm thời gửi vài thứ. Hơn nữa, tốc độ phi hành của Đại Đâu điểu cực nhanh, thậm chí không thua gì bồ câu đưa tin. Nên, chúng ta thường sẽ dùng loại Đại Đâu điểu này làm công cụ liên lạc.”
Hách Liên Giác nghiêng đầu nhìn Đại Đâu điểu, khóe miệng hơi ngoắc ngoắc, nghĩ thầm, thế giới to lớn vô kì bất hữu a, thứ vật cổ quái này cư nhiên đều có thể có. Bất quá, hắn vẫn không quá thích thứ này, luôn luôn cảm thấy ánh mắt của con điểu này nhìn mình có chút không đúng lắm.
Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên cảm nhận được một hơi thở lạnh như băng mãnh liệt, chính là từ con Đại Đâu điểu hắn không thích kia truyền ra. Hắn tâm thần khẽđộng, thân thể trong nháy mắt chuyển động, trong nháy mắt cũng đã chuyển nửa vòng.
Hách Liên Giác híp mắt quay đầu đi, khi hắn thấy rõ ràng chỗ bản thân vừa ngồi, không khỏi trừng mắt lên. “Điểu chết tiệt.” Ai có thể nghĩđến điểu chết tiệt này cư nhiên hướng về phía hắn phun một bãi nước miếng, mà càng thêm để hắn căm tức còn lại là nước bọt lại còn có chứa hủ thực tính.
Giường lớn, phía dưới tấm ván gỗ trong nháy mắt cư nhiên đã bịăn mòn một cái động lớn, nhìn cảm thấy sấm nhân không ngớt.
Thanh Chỉ Diên coi như không nghĩ tới Đại Đâu điểu cư nhiên đột nhiên hướng về phía Hách Liên Giác phun nước bọt. Phục hồi tinh thần lại không khỏi xì một tiếng bật cười, sau đó giơ tay lên hướng về phía đầu của điểu kia vỗ hai cái. “Mao Mao, lá gan của ngươi to a?”
Đại Đâu điểu coi như có thể nghe hiểu được lời của Thanh Chỉ Diên, nó vô cùng thân thiết dùng mỏ dài của mình đụng một cái trên mặt của nàng, Hách Liên Giác nhìn kinh hồn táng đảm, rất sợ nước bọt điểu điểu chết tiệt kia sẽ bị thương Thanh Chỉ Diên.
“Mao mao, ngươi đi tìm đồăn trước, nhớ kỹ, không cho phép xằng bậy, bằng không sau này ta sẽ không gặp ngươi nữa.” Hung ba ba uy hiếp Mao Mao vài tiếng, Thanh Chỉ Diên liền phất tay ý bảo Mao Mao bay đi.
Chíp bông coi như không nỡ ly khai Thanh Chỉ Diên, thế nhưng, nó vẫn là nghe lời gật đầu. Mang theo phẩy phẩy, đột nhiên, nó quay đầu lại hung tợn nhìn chòng chọc Hách Liên Giác một mắt, lúc này mới thư giương cánh, mang theo một đoàn lục quang yếu ớt đến hầu như nhìn không thấy, từ của cửa sổ bay nhanh ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên xuống giường, lôi kéo tay của Hách Liên Giác đi tới một bên ngồi xuống, Đang muốn xem giấy, một đạo tiếng nói thoáng có chút bất mãn liền truyền ra, “Điểu chết tiệt kia là chuyện gì xảy ra?”
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn về phía ngẩng đầu nhìn về phía, lúc này mới phát hiện vẻ mặt hắn đen kịt, nhìn thật giống như bị một đoàn hắc quang bao phủ một dạng. Nàng mới nhớ tới chuyện Mao Mao vừa hướng về phía Hách Liên Giác phun nước miếng, khóe miệng một nụ cười sáng lạn.
Nàng đi sang ngồi, ôm cánh tay của Hách Liên Giác, tựa đầu lại gần. “Đại Đâu điểu kia là Mao Mao, từ nhỏđược ta nuôi lớn. Rất kề cận ta, lần này xuất môn ta không có mang nó theo, không biết nó làm sao sẽđể lão đầu tử thả nóđi ra ngoài.”
Nghe nói Mao Mao kia là do Thanh Chỉ Diên tự mình nuôi lớn, biểu tình của Hách Liên Giác lúc này mới thoáng hòa hoãn chút. Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, Diên nhi thế nào còn chưa nói điểu chết tiệt kia tại sao phải phun nước bọt hắn.
Chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng, hắn đường đường Ninh vương lại có một ngày sẽ bị một con điểu chết tiệt phun nước bọt, ngẫm lại cảm thấy mất mặt.
“Mao Mao là giống đực.” Nhìn Hách Liên Giác mặt đen, Thanh Chỉ Diên cũng không nén được tiếu ý bốc lên trong lòng nữa, phá lên cười.
Sắc mặt của Hách Liên Giác trong nháy mắt càng đen hơn, hắn ôm sát Thanh Chỉ Diên, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm phương hướng ly khai của Mao Mao. Âm trầm híp mắt lại, điểu chết tiệt, thế nào, muốn cùng hắn đoạt nữ nhân.
Hừ, cũng không nhìn một chút bản thân có năng lực gì, ít nhất cũng phải thành người mới nói đi.
Căn bản cũng không phải là một cấp bậc thượng, Hách Liên Giác ngẫm lại bình thường trở lại, hắn mới không có thời gian rỗi đi theo một con điểu chết tiệt tính toán những thứ không có này.
Đường nhìn của Hách Liên Giác rơi vào trên mặt tờ giấy trong tay Thanh Chỉ Diên, “Diên nhi, đây là?”
Nhìn thấy lực chúý của hắn bị dời đi Thanh Chỉ Diên cũng không quấn quýt nữa, nàng cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, triển khai, phóng tới trước mắt của hai người, ý bảo hắn cùng mình xem.
Tờ giấy không phải là rất dài, đại khái cũng liền khổ bàn tay. Mặt trên chỉ là có nói mấy câu ngắn ngủn, sau khi xem xong, Thanh Chỉ Diên nắm chặt tờ giấy, nội lực tuôn ra, sau đó, nàng buông lỏng tay ra, một đoàn chỉ phảng phất như tuyết trắng, từ từ phiêu tán đi ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên nhíu đầu mày lên, lạnh lùng nói: “Bắc Sa quốc tại sao phải phái người đến băng cốc?”
Nguyên lai, trước Hách Liên Giác điều tra đã có một nhóm người đến băng cốc, hiện tại người của Thanh Chỉ Diên chiếm được tin tức, nhóm người kia lại là của Bắc Sa quốc.
Nói đến Bắc Sa quốc, tâm tình của Hách Liên Giác liền bắt đầu có chút trầm trọng. Bắc Sa quốc tuy rằng vị xử phương bắc, thế nhưng, đất rộng của nhiều, vô cùng dồi dào. Bắc Sa quốc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tây Hạ quốc, biên cảnh của hai nước bình thường cũng sẽ ma sát.
Mà trước một năm, Hách Liên Giác bản thân liền dẫn đội đi qua biên cảnh của Tây Hạ quốc, cùng người của Bắc Sa quốc đánh một hồi.
Nên, bây giờ nghe người của Bắc Sa quốc cư nhiên đến băng cốc, tâm tình của hắn liền bắt đầu trầm trọng không lý do. Hắn suy tính không chỉ là những người này tại sao muốn đến băng cốc, hắn còn phải lo lắng chuyện này có thể nào cùng quốc gia có quan hệ gì hay không.
Nếu như nói chuyện này là hoàng thượng của Bắc Sa quốc hướng vào, vậy vấn đề có thể to lắm. Bất cứ chuyện gì một khi đưa lên đến trình độ giữa quốc gia, phiền phức sẽ càng lúc càng lớn. Mà không quản hắn ở Tây Hạ quốc bị vây dạng địa vị gì, lâm phiền phức thế nào đều tốt. Một khi liên lụy đến vấn đề an toàn quốc gia, hắn nhất định sẽ tạm thời trước đem tất cả mâu thuẫn ân oán dứt bỏ.
Quốc gia cũng không có, vậy những thứ khác tất cả lại còn ý nghĩa tương lai gì?
Thanh Chỉ Diên suy nghĩ nửa ngày đang muốn thương lượng một chút với Hách Liên Giác, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người sau cũng đang cúi đầu trầm tư. Nàng lúc này mới nghĩđến, có một số việc bản thân không nghĩ tới, chuyện này liên lụy đến Bắc Sa quốc, rất có khả năng sẽ dẫn phát chiến tranh giữa hai đại quốc gia.
ĐâY đã có thể không chỉ là vấn đề trên giang hồ, một khi liên lụy vấn đề quốc gia, vấn đề liền tăng lên một thứ bậc, rất có khả năng lữ trình lần này cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Suy nghĩ một hồi, Thanh Chỉ Diên lúc này mới kéo lại tay của Hách Liên Giác, ngẩng đầu nhìn hắn nói hắn nói: “Giác, ngươi là cảm thấy chuyện này cóẩn tình khác không?”
Hách Liên Giác trầm tư chỉ chốc lát lúc này mới nói: “Vấn đề này không dễ nói, bất quá, băng cốc không có phương diện tầm quan trọng chiến lược gì. Nghĩđến, chắc là không vấn đề gì quá lớn”
Kỳ thựcm Thanh Chỉ Diên cũng nghĩ như vậym nếu như Bắc Sa quốc sẽđối phóĐông Man quốc, nghĩđến cũng chắc là sẽ không vận dụng băng cốc. Lấy suy đoán, chuyện lần này chắc là cùng quốc gia không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc, hiện nay bọn họđiều tra không được thân phận chân chính của bọn họ, ở loại tình huống không rõ này, chuyến này của bọn họđã có thể sinh ra nguy hiểm.
Về chuyện của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên gần đây cũng biết không ít. Hắn ở Bắc Sa quốc có một danh hào chiến thần, rất nhiều lần chiến tranh giữa hai nước đến cuối cùng cũng là Hách Liên Giác xuất mã kết thúc.
Mà lần này bọn họ xuất hành, tuy rằng rất bíẩn, nhưng cũng không có nghĩa là thực sự không có ai biết. Một khi Bắc Sa quốc muốn xuất thủđối phó Hách Liên Giác, việc này thì phiền toái.
Trước khi chuyện này chưa có xác định, Thanh Chỉ Diên có chút không quá muốn cho Hách Liên Giác theo bản thân đến băng cốc. Vạn nhất có nguy hiểm gì, phiền toái không chuyện cá nhân hai người, rất khả năng sẽ dẫn phát chiến tranh của hai quốc gia.
“Giác, có lẽ chúng ta có thểđổi thời gian khác đi khứ băng?” Không phải nói sợ mấy người kia, chẳng qua là muốn xác định thân phận của bọn họ, mới làm quyết định khác.
Hách Liên Giác không chần chờ chút nào lắc đầu, mặc kệ băng cốc rốt cuộc là có người gìđang chờ hắn đều tốt, phản chính hắn tuyệt đối sẽ không cải biến lữ trình đi băng cốc lần này.
Ôm đầu vai của Thanh Chỉ Diên, có thểđể nàng tựa ởđầu vai của chính mình, cảm thụđược khí tức quen thuộc của nàng, thân thểấm áp, Hách Liên Giác hơi cúi đầu, ởđỉnh đầu của nàng hôn lên một cái: “Nhất định phải đi.”
Bởi vì trước cái giường kia bị Mao Mao phun nước bọt, vì không dính vào, nên hai người chỉ có thể qua buổi tối trên ghế.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Giác liền đi phân phó người của chính mình quan tâm tin tức cốc bên kia, đồng thời dặn dòăn nói nhất định phải có tin tức mau trở lại bẩm báo.
Cùng lúc đó, Thanh Chỉ Diên tìm được Thủy Vân. Đơn giản đem chuyện xảy ra ngày hôm qua nói một lần, nàng cau mày nói: “Thủy Vân, lập tức đem tin tức bên này truyền lại, đồng thời dặn dò Lãnh Hàn đem mọi người trong tiểu đội mang tới. Còn có, thuốc bột các loại đồ dử dụng trên diện rộng mang nhiều chút.”
Nghe nói Thanh Chỉ Diên lại muốn mang nhiều đồ như vậy, Thủy Vân có chút giật mình. Kỳ thực, nàng nhìn lại, mặc kệ băng cốc đến cùng có cái gì cũng được, đoàn người này bọn họ chẳng lẽ còn không đối phóđược sao?
Bất quá, nếu là yêu cầu của Thanh Chỉ Diên, nàng sẽ không nói hai lời chấp hành. Đồng thời, nàng cũng là rất tín nhiệm Thanh Chỉ Diên, nếu nàng an bài như vậy, vậy nhất định có nàng lý do an bài như vậy.
Nàng không khỏi suy nghĩ, đám người của Bắc Sa quốc kia rốt cuộc là lai lịch gì, thật chẳng lẽ có lai lịch ra sao?
“Vương phi, nô tỳđem tin tức truyền đi. Mao Mao đang ở phụ cận, lấy năng lực của nó, nghĩđến rất nhanh thì có thể có hồi âm. Chỉ là nô tỳ lo lắng ma y đại nhân mới có thể sẽ theo cùng nhau qua đây, khi đó. . .”
“Lão đầu tử sẽ không tới.” Tuy rằng chuyện lần này rất phiền phức, nhưng Thanh Chỉ Diên lại biết, lần này Lệ Lăng Tiêu không tới, bên này có nhiều người như vậy đãđủ rồi, mà hắn lại còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
(Luna: @@ lúc đầu gọi Lệ Lăng Tiêu bây giờ sửa thành Lệ Lăng Phong. Ta cũng không biết thế nào nữa)
Lệ Lăng Tiêu đãđem dược liệu có khả năng dùng đến chuẩn bị xong. Những dược liệu này bào chế vô cùng phiền phức, có chút thời gian nhất định phải hắn tự mình xuất thủ.
Nên, lần này hắn tuyệt đối sẽ không theo cùng, điểm này, Thanh Chỉ Diên vẫn là có thể xác định.
Dứt bỏ chuyện của Lệ Lăng Tiêu mặc kệ, Thanh Chỉ Diên lại thông báo vài tiếng, liền hướng phía xe ngựa của mình đi.
Vừa đến trước mặt mã xa, một bàn tay to thon dài liền từ bên trong dò xét ra, bắt được tay nàng, đở nàng lên xe ngựa.
Đợi nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Hách Liên Giác liền kéo nàng vào trong lòng. “Diên nhi, có phải muốn ăn đồ nướng không?”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, nghĩđến đây nàng cảm thấy dạ dày bắt đầu sôi trào. Người của Đông Man quốc đều thích ăn đồ nướng, hơn nữa khốn cùng, rất nhiều người cũng sẽ lên núi săn thú, đặc biệt đến cuối cùng, vậy đơn giản chính là khó có thể nuốt xuống.
Hách Liên Giác có chút đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Chỉ Diên, chỉ cảm thấy nàng hai ngày gần đây coi như lại gầy. “Diên nhi, nhịn chút nữa, ta đã an bài người trở