Quả như Sở Phi đoán, sáng ngày hôm sau nàng đi xem Lăng Giáng Hồng, vừa sờ cái trán, nóng đến phỏng tay.
Sở Phi vội đi gọi Dịch Dung các nàng đến đây.
Bốn người chính là hoảng sợ, Lăng Giáng Hồng từ nhỏ tập võ, thân thể tốt lắm, như thế nào đột nhiên bệnh nặng như vậy được? Hai gò má đều nóng cháy đỏ bừng, ho khan không ngừng.
"Giáng Hồng..." Sở Phi lo lắng nắm tay Lăng Giáng Hồng, ngồi ở bên giường.
"Phi nhi, Dịch Dung đã đi mời thầy thuốc, muội đừng quá lo lắng." Dịch Mộng an ủi.
"Ta xem là trước đó vài ngày, thiếu cung chủ giúp cung chủ đi tiêu diệt Diêm Hải, nhất thời vô ý, bị Diêm Hải cho người ám toán, bị nội thương, lại không hảo hảo điều dưỡng mới bị sốt như thế." Dịch Thanh chợt nhớ tới.
"Khó trách..." Dịch Mộng lại hỏi, "Đã báo cho cung chủ rồi sao?"
"Báo rồi, cung chủ đang chạy tới." Dịch Thanh trả lời.
Một lúc sau, Thương Trưng Vũ và thầy thuốc đồng thời đi tới.
Nàng đi qua sờ mạch đập của Lăng Giáng Hồng, lại dò xét độ nóng của cái trán, mới nói: "Bị gió lạnh, thầy thuốc ngươi khám xem nàng đi, một hồi ta cho người đi theo ngươi bốc thuốc."
"Vâng, cung chủ." Thầy thuốc cẩn thận bắt mạch.
Dịch Mai sớm chuẩn bị giấy bút để cho hắn viết.
Sở Phi thấy Thương Trưng Vũ tới, cung kính lui sang một bên.
Thấy thầy thuốc đang kê đơn, nàng liền lách đi qua, làm bộ như tò mò, nhìn lén trên giấy viết những thứ gì.
Cây Ma Hoàng một lượng, Hoàng Cầm một lượng, Khung một lượng, Làm Quy Nhất Hai, Thạch Anh tím một lượng, Cam Thảo một lượng, Quế một lượng, Đại Chí một lượng, Đơn Sinh một lượng, cây Cát Cánh một lượng, Thông Khí một lượng, Thạch Cao một lượng, Can Khương một lượng rưỡi, Hạnh Nhân hai mươi lăm mai.
Mỗi lần năm chén nước, lấy nữa chén, nấu tới chữ bát phân, đi cặn ôn phục, ngày ba lượt, đêm một lần, không quan trọng thời điểm.
Đơn giản là bệnh phong hàn bình thường trừ hoả cây Ma Hoàng canh, Sở Phi âm thầm lo lắng, nàng nhớ rõ Huyền Minh nói qua, bị nội thương gây ra phát lạnh phát nóng, kê đơn bất đồng với bệnh bình thường.
Bệnh này của Lăng Giáng Hồng đã nhiều ngày không phát hiện ra, cho nên thầy thuốc chuẩn bệnh mất chính xác, uống theo phương thuốc này mười ngày cũng chưa chắc có thể hạ sốt được.
Sở Phi không khỏi âm thầm lo lắng.
Dịch Dung cầm giấy vừa kê đơn xong, đi theo thầy thuốc lấy thuốc.
Sở Phi nhìn thoáng qua Lăng Giáng Hồng.
Thương Trưng Vũ đang ngồi ở mép giường vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng, từ ái.
Sở Phi nhất thời hốt hoảng, không nghĩ tới Thương Trưng Vũ sẽ có một mặt như vậy.
Lập tức ảm đạm, dù sao Lăng Giáng Hồng là thân sinh nữ nhi của nàng, loại tình cảm thân thiết này không cần nói cũng hiểu.
Nghĩ đến mẹ ruột của mình, một chút ấn tượng đều không có, có lẽ cũng sẽ giống Thương Trưng Vũ từ ái như vậy đi, nếu là mình bị bệnh, nhất định là cũng sẽ lo lắng cho mình như thế.
Sở Phi không có tâm trạng nghĩ nhiều, theo Dịch Dung một đường đi y quán, thừa dịp không ai để ý, trộm lấy mấy loại thuốc.
Nàng vốn muốn Lăng Giáng Hồng dùng kim châm, nhưng có thể hiện tại chính mình đối với việc nhận thức huyệt đạo còn không cho phép, Chúc Do thuật cũng chưa bao giờ sử dụng qua, đều không dám tùy tiện mà thử.
Chỉ có y thuật bình thường, nàng có thể miễn cưỡng sử dụng.
Dịch Dung lấy thuốc xong đã đi vào phòng bếp.
Sở Phi luôn luôn vây quanh thuốc lô* đảo quanh.
Dịch Dung xoa bóp mặt Sở Phi: "Phi nhi, tỷ biết muội lo lắng cho thiếu cung chủ, muội ở đây lanh quanh cũng không có tác dụng gì nha."
* ấm thuốc
"Giáng Hồng nơi đó có cung chủ, muội chỉ có thể ở nơi này..." Sở Phi ủy khuất nói.
"A...!thì ra là muội ăn dấm chua của cung chủ nha! Muội đứa nhỏ này, tỷ đi lấy chút mứt hoa quả, một hồi thiếu cung chủ uống thuốc nhất định sẽ ăn đấy.
Muội giúp tỷ nhìn thuốc lô." Dịch Dung cười nói.
"Ân!" Sở Phi gật đầu, mừng thầm trong lòng.
Chờ Dịch Dung vừa đi, Sở Phi liền lặng lẽ đem mấy vị thuốc vừa rồi trộm được ném vào trong thuốc lô.
Nếu bây giờ không để vào, sẽ không còn kịp rồi, phân lượng có thể cũng không đủ, nhưng so với không có thì vẫn là tốt hơn.
Sở Phi trộm được nửa cây nhân sâm, còn có một chút Trọng Lâu và cây Bán Hạ.
Vừa nhìn liền biết cây nhân sâm này là lâu năm, đối với việc trị liệu nội thương rất có hiệu quả, đại khái một ít như vậy là đủ rồi.
Sở Phi trộm hai phần, phần còn lại là dự bị khi cần đến.
Trọng Lâu có công dụng hạ sốt, nhất là loại sốt cao như vậy.
Cây Bán Hạ, hạ nóng lạnh, Lăng Giáng Hồng nóng lên chủ yếu vẫn là bởi vì mấy ngày trước đây thụ phong hàn.
Sở Phi cẩn thận đập kín cái nắp của bình thuốc, làm bộ dường như không có việc gì tiếp tục xem thuốc lô.
Lúc Dịch Dung trở lại, cũng không có phát hiện cái gì khác thường.
Lăng Giáng Hồng uống thuốc, ngày hôm sau quả nhiên hạ sốt.
Nhưng thân mình còn có chút hư nhược, thầy thuốc cũng kê phương thuốc để bồi bổ.
Thương Trưng Vũ thấy Lăng Giáng Hồng hạ sốt mới yên tâm rời đi.
Đêm đó, nàng ở trong phòng của Lăng Giáng Hồng trông suốt cả đêm.
Lăng Giáng Hồng sau khi khỏi bệnh, nàng lại đến thăm qua vài lần.
Thân thể của người bệnh nặng mới khỏi luôn hư nhược.
Sở Phi mấy ngày nay cũng không có đi học, một mực trong phòng cùng Lăng Giáng Hồng.
"Phi nhi, ta chỉ là nhiễm phong hàn, không có gì lớn, làm sao ngươi so với ta còn khẩn trương..." Lăng Giáng Hồng bất đắc dĩ nói.
Sở Phi bưng bát, dù thế nào cũng phải tự mình uy Lăng Giáng Hồng uống thuốc: "Lúc ta bệnh, Giáng Hồng cũng chiếu cố ta như vậy."
"Cái đó không giống." Lăng Giáng Hồng nở nụ cười.
"Giống nhau, Giáng Hồng đối tốt với Phi nhi, Phi nhi cũng muốn đối tốt với Giáng Hồng." Sở Phi lắc đầu.
"Như vậy, nếu ta đối với ngươi không tốt thì sao?" Lăng Giáng Hồng đột nhiên hỏi.
"Sẽ không."
"Phi nhi, ta hỏi như vậy, nếu có người đối với ngươi thật không tốt...!Tỷ như lúc ngươi còn nhỏ gặp được những người kia khi dễ ngươi thì sao?"
"Bọn hắn?" Sở Phi có điểm ngoài ý muốn vì cái gì Lăng Giáng Hồng nói đến bọn hắn, "Ta không biết, nếu gặp được, ta sẽ...!Tận lực không tới gần bọn hắn, cách xa bọn họ một ít...!Thì tốt rồi..."
Lăng Giáng Hồng bất đắc dĩ nói: "Đúng là lời nói của nhi đồng...!Chuyện trên đời, thế nào dung túng cho ngươi muốn tránh liền có thể tránh đi...!Phi nhi, ngươi nghĩ ta thật sự đối tốt với ngươi sao? Ngươi có nghĩ tới không...?"
"Giáng Hồng..." Sở Phi lấy tay phủ trên ấn đường của Lăng Giáng Hồng, "Ta không thích bộ dạng nhíu mày của ngươi, sẽ cảm thấy được, ngươi không vui..."
Lăng Giáng Hồng nhìn Sở Phi cười, trong nụ cười mang theo chua sót.
Lần đầu tiên, đối với Sở Phi, Lăng Giáng Hồng có cảm giác chua sót, ngay cả chính nàng cũng không biết là vì cái gì.
Lăng Giáng Hồng bệnh làm cho lộ trình của Thương Trưng Vũ kéo dài mấy ngày mới ra đi.
Sở Phi đưa Lăng Giáng Hồng đi trong nội tâm bỗng nhiên mất mát, trong đầu luôn ẩn hiện khuôn mặt ưu sầu