Xuống núi cũng không phải chuyện dễ dàng, Sở Phi thật sự nghĩ không ra nên nói như thế nào với Dịch Mai và Dịch Mộng, các nàng chiếu cố mình nhiều năm như vậy, nàng không thể nói đi là đi.
Còn có Lăng Giáng Hồng nữa, nàng nên nói như thế nào đây? Mấy năm nay số lần Lăng Giáng Hồng trở về chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đâu thể nào một lần trở về, đều ở cùng Sở Phi suốt ngày.
Có đôi khi thật sự bất đắc dĩ, Lăng Giáng Hồng sẽ nhường Sở Phi buổi tối ngủ cùng nàng, chính vì để thời gian hai người ở chung nhiều một ít.
Sở Phi biết, nếu đi, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về, sẽ sớm trở thành cảnh còn người mất.
Đã nhiều ngày qua nàng luôn rầu rĩ không vui, bị việc này quấy nhiễu trong lòng, ngay cả thở dài cũng nhiều hơn.
Dịch Mộng tâm tư thấu đáo, khéo hiểu lòng người, nhìn ra Sở Phi gần đây có tâm sự nặng nề, tựa hồ không vui vẻ, liền miễn cho Sở Phi hai ngày học luyện cầm, làm Sở Phi càng thêm hổ thẹn.
Nhưng, việc xuống núi thế nào cũng phải làm.
Sở Phi cũng nhận thức được, lời nói của Huyền Minh là thật sự, từ trước đến giờ, y thuật của nàng đã đến miệng của cái bình, cho dù đọc nhiều sách thuốc hơn nữa, thật sự cũng chỉ là lý luận suông, không có thực hành lịch lãm, nàng vĩnh viễn không làm được thầy thuốc chân chính.
Sở Phi cắn chặt răng, thu thập xong hành trang, trước khi đi mở thư Huyền Minh giao cho nàng ra.
Huyền Minh là một người cẩn thận, phong thư này chỉ nói ở nơi hai người thường gặp có để lại cho nàng đồ vật này nọ.
Cũng không nói rõ nơi nào, Sở Phi tự nhiên biết là ở chuồng ngựa.
Huyền Minh là sợ ngày sau vạn nhất Sở Phi có điều không ổn, phong thư này rơi vào tay Thương Trưng Vũ, chỉ cần Sở Phi cắn chặt răng không nói, cũng sẽ không bị khó xử quá mức.
Sở Phi tìm kiếm ở chuồng ngựa, ở cái rãnh phía dưới của cục đá sờ soạng một trận, tìm được một bao vải dầu được bao bọc rất cẩn thận.
Sở Phi trở về phòng mở ra, bên trong có một phong thư cùng một quyển y án, là kinh nghiệm Huyền Minh nhiều năm làm nghề y có được, thứ này so sánh với việc đọc sách tốt hơn nhiều, hơn nữa thầy thuốc thông thường cũng không thể có được kiến thức sâu về nghề y như thế này.
Sở Phi mừng rỡ trong lòng, càng cảm động Huyền Minh đối với chính mình thật là tốt.
Mở thư ra, những nghi vấn quẩn quanh trong lòng mình nhiều năm nay dần dần sáng tỏ.
Cũng làm cho nàng dần dần lâm vào một tầng sương mù khác.
Trong thư, Huyền Minh nói rõ ràng với Sở Phi, gặp được mẹ ruột của mình Lưu Thụ Doanh như thế nào, lại như thế nào kê hai đơn thuốc, độc chết Lưu Thụ Doanh để cứu nàng.
Cùng với trong lòng Huyền Minh luôn luôn có áy náy, Huyền Minh còn nhắc tới sau đó quay về Biện Châu tra được một sự tình, phụ thân của Sở Phi chính là thiếu gia Bạch Thỉ tiêu cục cầm đầu ngũ đại tiêu cục ở Biện Châu, gia gia của nàng chính là chủ nhân tiêu cục Sở Thiên Hào.
Lưu Thụ Doanh cũng chính là mẫu thân của Sở Phi, năm đó gả cho của cha nàng Sở Hàn Hiền làm thiếp thất.
Bởi vì thân phận không rõ ràng của mẫu thân nàng, Bạch Thỉ tiêu cục đối với sự việc này luôn luôn khinh khi, cho đến Sở Phi sinh ra.
Người ngoài cũng không ai biết sự tồn tại của nàng, Sở Thiên Hào rất sĩ diện, nên không khả năng đem chuyện Sở Phi ngu dại lưu truyền ra đi.
Thẳng đến Thương Trưng Vũ mang theo Lăng Giáng Hồng chỉ trong vòng một đêm tiêu diệt sạch sẽ Bạch Thỉ tiêu cục.
Nhưng lại liên quan tới Quỷ Y môn chí bảo Quỷ môn hạ, mới làm cho Huyền Minh chú ý việc này, một đường tra được Minh Phượng cung, gặp được Sở Phi.
Huyền Minh dặn dò Sở Phi, việc này cùng nàng liên quan rất lớn, lại liên quan tới Minh Phượng cung cùng Quỷ Y môn, nếu có cơ hội, hi vọng nàng có thể điều tra rõ ràng.
Mặt sau của bức thư, đó là đơn giản giới thiệu về Quỷ Y môn, môn hạ có người nào, tính tình như thế nào...!Sở Phi xem hết trong phong thư.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, trí nhớ của nàng lúc nhỏ cũng không có quên toàn bộ, nhớ mang máng Lăng Giáng Hồng giết chết một nhi đồng ở trước mặt nàng, cái tiểu hài tử kia là ca ca của nàng.
Sau này nghe Dịch Mộng nói qua, đó là lần đầu tiên Lăng Giáng Hồng giết người, là bị Thương Trưng Vũ buộc giết người kia cùng tuổi mình, Sở Hữu An.
Nguyên lai người bên cạnh mình mà mình luôn luôn thân cận nhất, sư phụ, Lăng Giáng Hồng, còn có những người chính mình từng khát khao thân cận cùng sống với nhau, đều làm những việc tổn thương người khác biết bao sâu.
Sở Phi bỗng nhiên trong này không biết nàng có thể tin tưởng ai, Huyền Minh nói, Thương Trưng Vũ cùng Lăng Giáng Hồng vun trồng nàng như vậy, đối với nàng tốt như vậy, chỉ là bởi vì, nàng là đầu cơ kiếm lợi.
Nhưng là trước kia đây lúc mình còn là ngốc tử...!Tâm tình của các nàng là như thế nào mà ôm nàng ra từ đống hỗn độn kia? Thương Trưng Vũ biết mình họ Sở, biết mình là cháu gái ruột của Sở Thiên Hào, biết rõ nàng là cừu nhân diệt môn của mình, mà vẫn đem mình ôm trở về, trong lòng nàng tồn tại tâm tư gì? Sở Phi không hiểu, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Sở Thiên Hào không nhận mình cháu gái ruột, Sở Hàn Hiền vì con nối dõi mà không để ý tánh mạng của mẫu thân nàng, sư phụ oan uổng mạng người, mà mạng người kia là mẹ ruột của mình, ca ca của mình từ nhỏ không đem mình là người mà đỗi đãi, những tổn thương trên người, những lần đau đớn vì bị gãy xương đều là hắn ban tặng.
Đối với người nhà như vậy, nàng lại nên có tâm trạng gì đây?
Thậm chí Lăng Giáng Hồng, biết rõ ý đồ của Thương Trưng Vũ, cũng không ngăn cản...!
Trong thư Huyền Minh còn nhắc tới, mẹ ruột của mình đã trúng độc nhiều năm, chất độc này chính là Thập Tam, cho nên ngày đó Huyền Minh nói Sở Phi đặt tên Thập Tam cho mình là thiên ý.
Độc này là như thế nào, vì sao mẫu thân còn có thể sống được.
Trong thân thể của mình vẫn còn lưu lại độc tố của Thập Tam, nói cách khác, nếu không quá mức gặp được kỳ tích thì nàng, Sở Phi sẽ luôn là người mà một ngày nào đó độc tác phát thì vong, chính nàng lại vĩnh viễn cũng không biết là lúc nào.
Tất cả chuyện này tới quá đột ngột, trong vòng một đêm, mọi chuyện đều thay đổi.
Lập tức, trên vai của nàng bị đè ép gánh nặng của rất nhiều người.
Sở Phi ngồi lặng ở đầu giường suốt một đêm, lúc tròi sáng, nàng xem thấy mặt trời mới mọc ở hướng Đông, nếu nàng luôn luôn chính là Si nhi ngây thơ, cái gì cũngkhông biết, hẳn là tốt hơn.
Cũng trong nháy mắt đó, nàng thật sự hạ quyết tâm, ly khai Minh Phượng cung.
Trước khi đi để lại cho Dịch Mộng một phong thơ, nói nàng muốn đi ra thế giới bên ngoài ngoài nhìn một cái,có rảnh, sẽ trở về thăm các nàng.
Cũng không nói nhiều lời, một là sợ sơ hở, hai là không biết nói thêm cái gì.
Sở Phi một đường thi triển khinh công, rất nhanh đã đi xuống núi, chưa từng chân chính sử dụng qua, lần đầu