"Thời gian ta nhận thức Thụ Doanh là lúc vừa thành thân không lâu, một cuộc hôn nhân ta không thể cự tuyệt.
Hơn nữa là một cuộc hôn nhân không có tình cảm...!Tuy rằng như thế, nhưng chúng ta vẫn có con...!Giáng Hồng.
Có một lần vì tra xét thực lực của Bạch Hổ Bang, ta xông vào hậu đường của bọn hắn, khi đó cũng là lần đầu tiên ta gặp được Thụ Doanh." Nụ cười của Thương Trưng Vũ thoáng mang theo chua sót, "Ta còn thật không nghĩ đến, Thụ Doanh không biết võ công.
Ngày đó bị người khác phát hiện hành tung, nên đành phải mang theo nàng trốn thoát."
"Nương..." Lăng Giáng Hồng đưa tay cầm tay Thương Trưng Vũ.
Lăng Giáng Hồng mơ hồ đoán được một ít, không đành lòng để Thương Trưng Vũ nói thêm gì nữa.
"Ta không sao.
Có mấy lời luôn muốn nói với con...!Ta đối với con lãnh đạm, con cũng đừng oán ta.
Đối với phụ thân con, chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không có bất cứ tia tình cảm nào.
Năm đó sinh hạ con, chính là luyến tiếc con..." Thương Trưng Vũ nói xong mới phát hiện mình càng nói càng xa, đành phải trở lại đề tài trước, "Kỳ thật lần đó sau khi ta mang Thụ Doanh đi, khiêu khích ngay trước mặt Bạch Hổ Bang, lão hồ ly Lưu Anh Đường kia dứt khoát đem Thụ Doanh để ở chỗ này của ta, trái lại an toàn.
Chờ đợi sau một tháng, Lưu Anh Đường tiếp được Thanh Long bang hiệp trợ, đánh lùi đối thủ, còn tiếp quản địa bàn ban đầu của đối phương.
Vì thế Bạch Hổ Bang mới trở thành một trong tứ đại bang phái.
Sau khi sự tình kết thúc, hắn mới chạy tới chỗ ta đòi người.
Mà khi đó, ta cùng Thụ Doanh làm bằng hữu thành thật và không có gì giấu nhau.
Thụ Doanh không hiểu chuyện giang hồ, chúng ta lấy âm luật kết bạn, rất là hợp ý.
Bởi vì như vậy, ta cũng thả Thụ Doanh rời đi, không hề làm khó nàng.
Huống hồ khi đó ta đã có bầu, mang bầu con,nên muốn tạm thời tránh đi một ít thời gian."
"Nương cùng Lưu cô cô giao tình chỉ có như vậy?" Lăng Giáng Hồng sửa lại, không gọi thẳng tên đầy đủ của Lưu Thụ Doanh, bởi vì người nằm ở trong huyệt mộ lạnh như băng này bắt đầu có thân phận của nàng, quá khứ của nàng, nhưng lại cùng mình có quan hệ thiên ti vạn lũ (thâm sâu).
"Con thông minh như vậy, ta có cái gì giấu diếm được con?" Thương Trưng Vũ nhìn thấy nữ nhi chính mình một tay dạy dỗ này, bỗng nhiên có chút phiền muộn, "Tình mẫu nhi của chúng ta, cũng không thể nói thẳng được sao?"
Lăng Giáng Hồng mỉm cười: "Nếu mẫu thân nguyện ý..."
"Thì ra luôn là vấn đề của ta." Thương Trưng Vũ cũng mở lòng ra, thân thủ sờ mặt nữ nhi của mình, "Một đời người của ta, có nữ nhi như con, cũng là viên mãn."
"Nương." Lăng Giáng Hồng hoảng hốt, không hiểu, mẫu thân chẳng lẽ luẩn quẩn trong lòng muốn nói chuyện của mình cùng Lưu Thụ Doanh.
"Ha ha...!Rất ít khi thấy con hoảng loạn như vậy." Thương Trưng Vũ vỗ vỗ Lăng Giáng Hồng, "Con đoán cũng không sai, ta cả đời đối người khác vô tình, chỉ riêng đối với Thụ Doanh là khác biệt, mỗi một ý tứ của nàng, tất cả ta đều ngỗ ngược không được.
Chỉ cần nàng muốn, sợ là ánh trăng trên bầu trời, ta cũng phải hái xuống cho nàng.
Cũng may, nàng cũng không phải một người thất thường, điêu ngoa hay bốc đồng, ngược lại biết thư biết lễ, khéo hiểu lòng người, đối với ta nói một yêu cầu duy nhất của nàng đó là, để nàng tự do..."
"Để nàng tự do?" Lăng Giáng Hồng mở to hai mắt.
Nói như vậy ngụ ý chính là Thương Trưng Vũ bị Lưu Thụ Doanh cự tuyệt, hoặc là phản bội, tóm lại các nàng không thể cùng một chỗ.
"Ta không biết, cũng không hiểu, tự nhiên một người thay đổi bất thường, mà khi đó ta cũng bị một ít việc vặt của phụ thân con quấn thân, không rảnh bận tâm...!Trong lòng ta cũng là không phục a, có nhiều lắm oán hận đối với Thụ Doanh.
Nàng tiêu thất thật lâu, tựa như một trận gió, đến mức lưu lại một đống hỗn độn, lại không biết tung tích.
Thẳng đến chín năm trước ta mới tra được, nàng đã chết...!Chết thê lương ở Bạch Thỉ tiêu cục.
Sở Hàn Hiền có cái gì tốt? Nàng thà rằng gả cho hắn, thà rằng chịu đãi ngộ không thuộc về mình, cũng không nguyện ở bên cạnh ta." Thương Trưng Vũ nói chuyện nói rất đứt quãng, cảm xúc cũng cực kỳ không ổn định.
Lăng Giáng Hồng không dám lung tung nói leo, chỉ phải chờ Thương Trưng Vũ nói xong mới thật cẩn thận hỏi: "Nương, năm đó người phẫn hận báo thù cho Lưu cô cô như vậy, vì sao...!Mặc kệ hài cốt của nàng ở hoang giao dã ngoại chẳng quan tâm?"
"Giáng Hồng, nhớ rõ ta đã nói với con cái gì sao? Ngàn vạn lần không được ủy khuất chính mình, chẳng sợ ủy khuất người khác.
Ngày đó là Thụ Doanh phản bội tình cảm của chúng ta trước, nhưng mà cho dù như vậy, nàng vẫn là người ta yêu, ta không động, ai có tư cách động nàng? Sở gia một đàn ngu ngốc, lại có thể để nàng chết thê thảm, con cho rằng, ta sẽ cho bọn họ sống dễ chịu?" Thương Trưng Vũ giễu cợt một tiếng, "Con cho là Phi nhi là làm sao có được? Là độc phụ Nguyên Tú làm Sở Hàn Hiền quá chén, đưa hắn lừa vào phòng Thụ Doanh."
Tình cảm Thương Trưng Vũ đối với Lưu Thụ Doanh luôn luôn thực phức tạp, nhớ mãi không quên, yêu vô cùng sâu đậm, rồi lại thống hận nàng rời bỏ mình.
"Nương, con có chút mơ hồ..." Lăng Giáng Hồng cảm thấy Thương Trưng Vũ càng nói càng không đúng.
Theo lý thuyết, Lưu Thụ Doanh gả cho Sở Hàn Hiền, như vậy nàng mang thai Sở Phi, đó là chuyện bình thường.
"Con cũng biết chuyện Thụ Doanh thân mang kỳ độc đi? Chuyện này ta tra được, Thập Tam loại độc chất này, ở trong toàn bộ sách thuốc đều ghi là khó giải, may mắn chính là loại độc chất này đã sớm tuyệt tích.
Nhưng chẳng hiểu vì sao Thụ Doanh lại trúng độc, đã trúng loại độc này còn có thể không chết.
Ta men theo manh mối này tra, phát hiện sự tình liên quan tới Quỷ Y môn, cho nên ta cố ý dùng Quỷ môn hạ của Quỷ Y môn làm mồi dẫn, diệt Bạch Thỉ tiêu cục, chính là vì dẫn bọn hắn ra.
Ta luôn luôn không hiểu vì sao ngày đó Thụ Doanh cùng ta chia tay, ta đã biết, lúc đó thân thể của Thụ Doanh đã rất kém, cho dù gả cho Sở Hàn Hiền, cũng không thể cùng hắn có cái gì..." Trừ bỏ đêm đó ngoài ý muốn, cố tình có Sở Phi.
Cho nên Thương Trưng Vũ có bao nhiêu hận Nguyên Tú.
Nguyên Tú ghen tị sắc đẹp của Lưu Thụ Doanh.
Sở Hàn Hiền mặc dù đối với Lưu Thụ Doanh lãnh đạm bất mãn, nhưng trong lòng vẫn là nhớ nàng, chẳng qua bị Sở Thiên Hào tạo áp lực, hắn mới áp chế tình cảm của mình.
Thân thể Lưu Thụ Doanh đã như lá rách trong gió, Sở Hàn Hiền chỉ có thể để nàng ở Thiên Uyển dưỡng bệnh.
Bất kể như thế nào, nữ tử tuyệt thế vô song này, coi như mình không đụng được, cũng muốn làm của riêng, đây là ham muốn cá nhân của tất cả mọi người.
Đối mặt với Lưu Thụ Doanh, ngay cả Thương Trưng Vũ cũng đều như vậy, huống chi Sở Hàn Hiền.
Lưu Thụ Doanh vì để cho mọi người hết hi vọng, không dây dưa với nàng, đáp ứng yêu cầu