"Nàng a, bản thân là thầy thuốc, làm sao lại không để ý thân thể của mình như vậy." Lăng Giáng Hồng đối với Sở Phi hiện tại có chút bất đắc dĩ.
Mỗi lần nhìn thấy Sở Phi, trong lòng đều dị thường đau đớn vì chuyện chính mình đả thương nàng, nhưng mà lại nhịn không được muốn gặp.
"Giáng Hồng..." Sở Phi cúi đầu, kêu tên Lăng Giáng Hồng một tiếng, nhưng không nói thêm gì.
"Nàng muốn hỏi cái gì?"
"..."
"A...!Ta biết trong lòng nàng muốn cái gì...!có phải hay không nàng muốn biết hôm nay ta ăn mặc long trọng như vậy là đi gặp ai?" Lăng Giáng Hồng buông tay Sở Phi ra, lại nắm vành tai Sở Phi, "Có chuyện gì không thể trực tiếp hỏi? Sao lại do dự như vậy?"
"Muốn hỏi, nhưng mà sợ nàng mất hứng." Sở Phi thành thật trả lời.
"Cũng không phải là người trọng yếu gì, chỉ là về phần lễ tiết, ta cần chú ý một chút ít, không thể tùy ý." Lăng Giáng Hồng ý cười doanh doanh nhìn lên Sở Phi, tên tiểu tử này cũng có lúc ghen à nha.
Người có thể làm cho Lăng Giáng Hồng phải chú ý lễ tiết, trong thiên hạ, sợ là chỉ có một, Sở Phi mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Giáng Hồng: "Hoàng thượng?"
"Thông minh!" Lăng Giáng Hồng khen, Sở Phi thật sự là thông minh, chỉ nói một chút liền hiểu.
"Hắn vì sao lại âm thầm tới nơi này?" Sở Phi đối với việc này cũng có chút khó hiểu, "Hoàng đế tự tiện rời cung, rất dễ dàng xảy ra sự cố, chẳng lẽ là có chuyện gì rất quan trọng muốn làm sao?"
"Tất nhiên, bất quá Phi nhi đoán thử, hắn tự mình đến tìm ta, là vì cái gì?"
"Là thuỷ vận?" Sở Phi nghĩ nghĩ, động tĩnh lớn nhất gần đây của Minh Phượng cung chính là thu ba thành thuỷ vận.
Vận tải đường thuỷ là cường thế căn bản của một quốc gia, cũng là một trong những nơi căn bản đế vương tăng cường khống chế, cho nên chỉ có chuyện này sẽ làm cho hoàng đế khẩn trương đến muốn đích thân ra ngoài.
"Đúng vậy, kế hoạch của Bộc Dương Vinh Thánh vốn là sau khi ta lấy được quyền thuỷ vận, lấy danh nghĩa Minh Phượng cung bán cho triều đình, do triều đình khống chế." Lăng Giáng Hồng nói.
"Vậy tại sao nàng lại không để lại cho hắn?" Có thể đem hoàng đế bức ra, nhất định là Lăng Giáng Hồng vẫn trông coi thuỷ vận không bán lại.
"Ân, ta chậm chạp không để lại cho hắn, hắn liền nóng nảy." Lăng Giáng Hồng uống một ngụm trà mới tiếp tục nói, "Chuyện này, nguyên bản chúng ta thương nghị là chờ sau khi ta tiến một bước khống chế vận chuyển của thuỷ bộ, lưu một nửa cho người trong giang hồ sống tạm, một nửa khác giao cho hắn.
Hắn vội vã cần như vậy, nên bản thân ta không để cho hắn."
"Vì sao?" Sở Phi cảm thấy kỳ quái.
"Hắn như vậy, rõ ràng cho thấy bởi vì sợ Minh Phượng cung, ý đồ muốn làm suy yếu thế lực của chúng ta, muốn diệt trừ chúng ta càng ngày càng rõ ràng, nếu ta không lưu một ít lợi thế trong tay, đến lúc đó sẽ chết vô cùng khó coi." Lăng Giáng Hồng cau mày, hoàng đế nhất định là nghe được động tĩnh gì đó, cho nên bỗng nhiên hắn hành động nhanh hơn.
"Chính là Giáng Hồng, nàng sẽ không lo lắng hắn dưới sự giận dữ, tiêu diệt Minh Phượng cung ngay bây giờ, trực tiếp đoạt lại quyền thuỷ vận sao, hoặc là giết nàng, tìm Khôi Lỗi* làm chuyện này.
Chỉ cần có trên mặt là người ngoài làm, ngoại nhân không thể nói cái gì."
* Khôi Lỗi: kẻ không cảm xúc, trung thành làm việc cho chủ
Sở Phi có chút bận tâm, Lăng Giáng Hồng đây là đang chọc vào miệng lão hổ.
"Yên tâm, tạm thời hắn không đụng được ta.
Thứ nhất, căn cơ Minh Phượng cung còn tại, mẫu thân ta còn tại.
Thứ hai, nữ hoàng Ngâm Ức từng có di chiếu, vô duyên vô cớ, không được động Minh Phượng cung.
Thứ ba, trong tay của ta còn có lợi thế." Lăng Giáng Hồng nói.
"Nhưng mà ta vẫn thực lo lắng cho nàng." Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng.
"Ta không sao, nhưng thật ra là nàng, Phi nhi, Dương Tĩnh mà ngày ấy nàng nhìn thấy chính là Tĩnh vương hiện tại bị giam lỏng ở Biện Châu, Bộc Dương Tĩnh.
Sau này nàng nên cách xa người một ít, nếu bị hoàng đế biết liền nguy rồi." Lăng Giáng Hồng lắc đầu để Sở Phi an tâm.
"Bộc Dương Tĩnh?" Sở Phi thật bất ngờ, "Vì sao hắn lại xuất hiện tại Quỷ Y môn ta?"
"Tra Quỷ Y môn của các nàng, vì hoàng đế ở Quỷ Y môn có nuôi trồng thế lực riêng của mình, vì muốn cùng Minh Phượng cung đối kháng.
Mà không hiểu sao cả nàng cũng bị cuốn vào, trở thành chưởng môn Quỷ Y môn.
Ta nghĩ hoàng đế nếu không thể đem nàng thu làm người làm việc cho chính mình, sẽ nghĩ biện pháp thu dọn nàng.
Ngày sau nàng ngàn vạn lần phải cẩn thận..." Lăng Giáng Hồng không định nói cho Sở Phi chuyện Bộc Dương Vinh Thánh hành thích vua.
Sở Phi biết nhiều một phần thì sẽ nguy hiểm hơn, hơn nữa biết sớm sẽ đem lập trường của hai người bọn họ đối địch, "Trong bọn người Xích Tiễn có thể có người có vấn đề, bất quá tạm thời không biết là ai giúp hoàng đế làm việc, cũng có lẽ căn bản không phải bọn hắn.
Chúng ta không có chứng cớ, cái gì cũng không thể làm.
Sau khi nàng ở Bạch Hổ Bang dưỡng tốt thương thế, tốt nhất tự mình quay về Quỷ Y môn để tra rõ, mẫu thân nàng trúng độc đến từ Quỷ Y môn, chuyện này, ta nghĩ là nàng hi vọng tự mình lo liệu."
"Ân, Giáng Hồng, cám ơn nàng nói cho ta biết nhiều như vậy." Sở Phi cảm kích nhìn Lăng Giáng Hồng.
"Ta chỉ có tài cán làm cho nàng những chuyện này, đối với việc thương tổn nàng bù lại chỉ chút ít mà thôi." Lăng Giáng Hồng thở dài một tiếng, đưa tay kéo Sở Phi qua ôm vào trong ngực, nàng suy nghĩ mình không hối hận cùng Sở Phi biểu lộ cõi lòng chứ? Hỏi chính mình nhiều lần như vậy, đáp án đều là phủ định, nàng yêu Sở Phi, tình yêu này không biết là bắt đầu khi nào, cũng lười hồi tưởng lại.
Trong nhân sinh của nàng, không ai có thể tiếp tục đi vào nội tâm của nàng như vậy nữa.
Có đôi khi nàng suy nghĩ, may mắn lúc trước, Lưu Thụ Doanh bỏ nương thân (mẹ ruột) của mình, nếu không nàng sẽ không gặp được Sở Phi, tuy rằng nghĩ như vậy rất có lỗi với Thương Trưng Vũ.
"Giáng Hồng..." Sở Phi ngửa mặt lên, phát hiện Lăng Giáng cất giấu rất sâu nỗi u buồn, đau lòng vô cùng, tay nhỏ bé nâng mặt Lăng Giáng Hồng, nhẹ nhàng hôn ánh mắt Lăng Giáng Hồng một chút, "Ánh mắt của Giáng Hồng rất đẹp, nhưng không nên luôn cất giấu nhiều tâm sự như vậy."
"Phi nhi, nàng càng ngày khéo hiểu lòng người, ta sẽ càng có cảm giác tội ác." Lăng Giáng Hồng nắm cằm Sở Phi, hôn đôi môi Sở Phi, đã lâu không chạm vào, nàng phi thường tưởng niệm.
Sở Phi nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Lăng Giáng Hồng chậm rãi đáp lại.
Tuy không phải là lần đầu tiên các nàng hôn môi, nhưng lúc này đây thực ấm áp, thực thoải mái, thực triền miên.
Lăng Giáng Hồng hôn đến không muốn dừng lại, muốn tiếp tục xâm nhập từng bước, nhưng lo lắng đến tình huống thân thể của Sở Phi, vẫn là khống chế lại dục vọng của mình, từ môi chuyển qua khóe miệng, nhẹ nhàng, ôn nhu, thật cẩn thận.
Chỉ sợ không ai tưởng tượng ra Lăng Giáng Hồng sẽ có mặt này, ôn nhu đến độ nhanh chảy ra nước.
Sở Phi dời hai tay xuống phía dưới, ôm tấm lưng mãnh khảnh của Lăng Giáng Hồng, đem mặt dán tại ngực Lăng Giáng Hồng, cảm thụ được nhịp tim đập nơi đó.
Chỉ cần như vậy, nàng đã cảm thấy hảo an tâm, hảo thỏa mãn.
Một lát sau, Dịch Mộng gõ cửa hai tiếng, Lăng Giáng Hồng ngẩng