"Các con..." Thương Trưng Vũ đã không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, chuyện này quá buồn cười, nàng yêu Lưu Thụ Doanh, con gái nàng yêu Sở Phi, "Con và nàng, không thể cùng một chỗ."
"Nương, con tôn trọng người, nhưng người không thể bởi vì bản thân mình mà hủy diệt hạnh phúc của con." Lăng Giáng Hồng không yếu thế chút nào, cũng chỉ có nàng dám nói chuyện với Thương Trưng Vũ như vậy, "Con biết, người rất ít khi nhìn Phi nhi là bởi vì nàng lớn lên rất giống với Lưu cô cô.
Người sợ xúc cảnh sinh tình, hơn nữa trong lòng người có vướng mắc, Phi nhi là nhi đồng Lưu cô cô và người khác sinh..."
"Hạnh phúc của con?" Thương Trưng Vũ híp mắt, nếu người trước mắt này không phải là con gái nàng, nàng đã sớm cho một cái tát rồi, "Giáng Hồng, con nghĩ rằng là ta hủy diệt hạnh phúc của con sao...!Con là do ta sinh, ta còn hiểu con hơn bản thân con.
Người hủy diệt hạnh phúc của con không phải là ta, sẽ chỉ là chính con, con hiểu không? Hiện tại ta làm bất quá cũng chỉ là khuyên con kìm dây cương ngựa bên bờ vực thẳm."
"Nương, con không cho là như vậy, chuyện của con và Phi nhi, con chỉ muốn chính mình xử lý tốt." Lăng Giáng Hồng cũng bộc phát tính tình.
Từ nhỏ đến lớn nàng không cãi lại Thương Trưng Vũ dù chỉ là một câu, hôm nay vì Sở Phi, coi như hoàn toàn lật tính khí mình ra, có mấy lời, cũng nhất định phải nói, "Nếu năm đó người cùng Lưu cô cô, người kiên trì một chút, không buông tay, sự tình có thể sẽ như vậy sao? Đồng dạng bi kịch, con không muốn tái diễn nữa.
Huống hồ nếu Phi nhi biết quan hệ của người và mẫu thân nàng, nàng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Giáng Hồng, con đang ở đây uy hiếp ta!" Giọng của Thương Trưng Vũ thay đổi, bây giờ ai cũng muốn lên trên đầu nàng đi sao?
"Nương, nếu người nghĩ như vậy con cũng không còn biện pháp.
Người thích Lưu cô cô, vì cái gì không đối đãi tốt với nữ nhi của nàng? Ta không hiểu...!Lúc trước người không giết Phi nhi, không cũng là vì Phi nhi lớn lên giống Lưu cô cô sao? Người vẫn còn tình cảm với Lưu cô cô đúng không? Nhưng mà người đối với Phi nhi luôn lãnh đạm như vậy.
Chuyện này chúng ta đều không tính toán, đó là khúc mắc của người.
Hiện tại con thích Phi nhi, con nghĩ muốn cùng một chỗ với nàng, đối với người, cùng bất luận kẻ nào đều không quan hệ, đây là chuyện giữa con và Phi nhi."
"Giáng Hồng, ta luôn mặc kệ chuyện của con, bởi vì ta tin tưởng con làm việc có chừng mực.
Tình cảm của con và Phi nhi rất tốt, con cho là ta không nhìn ra được sao? Nếu lúc trước ta lưu Phi nhi lại, tất nhiên cũng đối với chuyện của các con mắt nhắm mắt mở.
Nhưng mà con đã làm gì với Phi nhi, cũng chỉ có chính con rõ ràng nhất.
Lấy tình huống hiện tại của các con mà nói, miễn cưỡng cùng một chỗ, chỉ có thể gây thương tổn cho nhau.
Phi nhi rất giống mẹ ruột của nàng, thà rằng để chính mình bị thương, cũng không nguyện tổn thương người khác, huống chi là con...!Giáng Hồng, hiện tại ta đúng là lo lắng cho Phi nhi." Thương Trưng Vũ thở dài, nàng hiểu được ở mặt ngoài Lăng Giáng Hồng cũng không ngỗ ngược nàng, nhưng trong lòng so với nàng còn quật cường, dù là khuyên thế nào cũng không quay đầu lại.
"Nương, chỉ cần người không nhúng tay vào là tốt rồi." Lăng Giáng Hồng lui từng bước, "Con cam đoan, bất kể như thế nào, sẽ không để cho Phi nhi ảnh hưởng đến hành động gì của Minh Phượng cung."
"Aizzz...!Con từ nhỏ đến lớn đều thực tài giỏi, ta muốn quản, cũng không biết quản như thế nào.
Hôm nay, ngay cả ta con cũng tính kế được." Trái tim Thương Trưng Vũ có chút băng giá, nữ nhi tự mình nuôi lớn lúc này đây lại chạy tới uy hiếp nàng, "Con tự thu xếp ổn thoả đi, ta mặc kệ."
"Nương, cám ơn người." Lăng Giáng Hồng cúi đầu, cuối cùng lại bỏ thêm câu "Thật sự."
Thương Trưng Vũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Giáng Hồng, thở dài: "Ta đối với con từ nhỏ đã nghiêm khắc, con không oán ta, ta đã thật cao hứng.
Bất kể như thế nào, con là nữ nhi của ta, ta không muốn nhìn con cuối cùng tổn thương là chính mình."
Thương Trưng Vũ nên nói đã nói xong, ai hiểu con bằng mẹ? Bất kể nói thế nào, một là nữ nhi của nàng, một là nữ nhi của Lưu Thụ Doanh, nàng không hi vọng hai người có việc gì.
Cuộc nói chuyện này nàng chẳng hề vui, nhưng Thương Trưng Vũ vẫn có chút cao hứng, lần đầu tiên Lăng Giáng Hồng nói ý tưởng chân thật trong lòng ra với nàng, có cãi nhau, mới giống mẹ con.
Lăng Giáng Hồng có lẽ không biết, đối với Thương Trưng Vũ mà nói, nàng chính là toàn bộ.
Mặc kệ phụ thân của Lăng Giáng Hồng là ai, nàng vẫn chính là nữ nhi của Thương Trưng Vũ.
Cũng không quản Lăng Giáng Hồng yêu là ai, nếu Lăng Giáng Hồng một lòng một dạ nhận định, Thương Trưng Vũ chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Vẫn còn nhớ rõ lúc Lăng Giáng Hồng còn rất nhỏ, sẽ không muốn nhìn bất luận kẻ nào, đều một bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm, một người im lặng ngồi ở góc, cũng chỉ có thấy mình lại đây mới có thể nhẹ nhàng gọi một tiếng mẫu thân.
Chính là một tiếng mẫu thân làm cảm động Thương Trưng Vũ.
Làm nàng cảm thấy được sinh mệnh thần kỳ, một người nhỏ như vậy, lại có thể trưởng thành, hơn nữa là một tiểu nữ đáng yêu như thế, nhường Thương Trưng Vũ đem tình cảm đều trút xuống trên người của nàng.
Trước khi Sở Phi quay về Quỷ Y môn, nàng đi gặp riêng Lăng Giáng Hồng.
Sợ bị Thương Trưng Vũ phát hiện, nàng từ nóc nhà nhảy xuống, kết quả vừa vặn gặp Thương Trưng Vũ nói chuyện với Lăng Giáng Hồng xong, mở cửa đi ra.
Trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, Sở Phi rất xấu hổ.
Thương Trưng Vũ vừa thấy bộ dạng của Sở Phi cũng biết là đến tìm Lăng Giáng Hồng lại sợ bị mình phát hiện.
Lưu Thụ Doanh tựa hồ cũng không làm chuyện như vậy, nhưng mà đồng dạng khuôn mặt, thoạt nhìn, cảm giác cũng không giống nhau, tình hình trước mắt có điểm dở khóc dở cười.
Sở Phi so với Lưu Thụ Doanh hơn phần rộng rãi và kiên cường.
Lưu Thụ Doanh so với Sở Phi hơn phần dịu dàng và nhu nhược.
"Đến tìm Giáng Hồng?" Thương Trưng Vũ đánh giá Sở Phi, thản nhiên hỏi.
"Ân..." Sở Phi cúi đầu, đỏ mặt.
Nàng từ nhỏ đã sợ Thương Trưng Vũ, bất quá bởi vì biết chuyện xưa của nàng cùng mẫu thân mình, lại nhịn không được trộm ngước mắt lên nhìn một cái.
Lại bị tầm mắt của Thương Trưng Vũ bắt giữ, Thương Trưng Vũ ngoắc ngoắc khóe miệng, cảm thấy thú vị: "Vào đi thôi, nàng ở bên trong."
"Ân." Sở Phi cúi đầu, vòng qua người Thương Trưng Vũ, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Thương Trưng Vũ nói, "Mẫu thân trước khi chết có để lại vài thứ cho ta.
Ta đoán, vài thứ kia là lưu lại cho cung chủ người.
Mấy ngày nữa ta quay về Quỷ Y môn, sẽ đi đường vòng qua nương nơi đó, đem đồ vật lấy lại."
Thương Trưng Vũ ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn Sở Phi: "Ngươi đã biết?"
"Ân...!Mấy ngày hôm trước ngoại công nói cho ta biết một ít chuyện cũ của mẫu thân." Sở Phi gật đầu, hướng Thương Trưng Vũ mỉm cười, "Người không nên trách mẫu thân, là ngoại công và Lăng Chính bức nàng dùng độc hại người, mẫu thân không chịu, tự mình đem độc uống.
Nàng biết loại độc chất Thập Tam này giải không được, mới làm vậy..."
"Ngươi nói cái gì?" Đồng tử Thương