"Ha ha, vậy ngươi không ngốc sao, ngồi gần bên cạnh cửa khoang thuyền gió sẽ nhỏ một ít, ngươi thế nào phải đến mũi thuyền để thụ hàn khí đây? Bị bệnh thì làm sao bây giờ." Nói xong, Mộc Hương liền kéo Thanh Đại cùng nhau đi đến bên cạnh cửa khoang thuyền, hai người đều uốn lại thành một khối, dùng áo che đậy thân thể, nhìn vào đêm tối ngẩn người.
"Sư tỷ, đi vào đi..." Thanh Đại kéo kéo tay áo của Mộc Hương, không chịu được Mộc Hương ở ngoài này bồi nàng cùng chịu lạnh.
"Không đi, ta cùng ngươi trò chuyện, hoặc là ngươi theo giúp ta trò chuyện đi, đi vào với Thập Tam, ngươi muốn ta khó chịu sao?" Mộc Hương nghịch ngợm cười nói.
Thanh Đại nhìn Mộc Hương, lấy sự rộng rãi của Mộc Hương, chuyện của Sở Phi nàng sớm không để trong lòng, nếu còn rối rắm thì cũng không đi gần Sở Phi như vậy: "Sư tỷ...!Ngươi có thể không cần đối với ta tốt như vậy.
Trước kia, cũng là bởi vì ngươi tốt với ta, mới khiến cho ta có ý nghĩ khác với ngươi."
"Vậy hiện tại thì sao?" Mộc Hương nghiêng đầu hỏi.
"Sư tỷ, ngươi vậy là biểu cảm gì? Ta không muốn nói cho ngươi biết." Mặt Thanh Đại có chút hồng, Mộc Hương hỏi rất trực tiếp.
"Ha ha..." Mộc Hương đem đầu tựa vào vai Thanh Đại, buồn cười, "Ngươi cũng sẽ thẹn thùng, ta nghĩ rằng ngươi không biết biểu cảm."
Thanh Đại đảo cặp mắt: "Chọc ta rất vui sao?"
Trước kia, Mộc Hương chính là suốt ngày quấn quít lấy nàng, chọc nàng, cùng nàng vui đùa.
Kỳ thật nàng hiểu được khổ tâm của Mộc Hương, là bởi vì mình quá lạnh lùng, hơn nữa thường xuyên đem bản thân phong bế ở thế giới của mình, sợ nàng rất cô đơn.
"Ngươi cứ nói đi?" Mộc Hương nhéo nhéo mặt của Thanh Đại, "Mới trước đây sẽ giận dỗi ta, không để ý tới ta, trưởng thành lại luôn cưỡi ở trên đầu ta, khi dễ ta, một chút bộ dạng của sư tỷ ta cũng không có."
"Vậy ngươi bây giờ là theo ta tính sổ sao?" Thanh Đại nghiêng đầu tránh né động tác của Mộc Hương, mới trước đây là đáng yêu, trưởng thành còn làm động tác như vậy chẳng những mờ ám mà còn xấu hổ nữa.
Ánh mắt Mộc Hương rất nặng, nhìn Thanh Đại nháy mắt, nhường Thanh Đại có chút không biết phải làm sao: "Sư tỷ, ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
"Nhìn vì ngươi đẹp nha." Mộc Hương cười nói, "Sư tỷ của ngươi là ta rất thích sắc, thấy mỹ nhân đây, liền nhịn không được nhào tới."
"Không đứng đắn, cẩn thận ta tiếp tục hạ độc ngươi." Thanh Đại giễu cợt một tiếng, uy hiếp nói.
"Như vậy mới tốt nha, giống như trước đây vậy cãi nhau ầm ĩ vẫn tốt hơn." Mộc Hương vui tươi hớn hở ôm lưng Thanh Đại, "Thanh Đại, ngươi ở trong lòng ta, trong mắt ta, vĩnh viễn không giống với bất cứ người nào khác."
"So với chưởng môn thì sao đây?" Thanh Đại sâu kín thở dài.
"So với Thập Tam còn quan trọng hơn..." Mộc Hương chôn mặt trốn vào trong lòng Thanh Đại, thoải mái nhắm mắt lại, tựa hồ có điểm mệt mỏi, "...Ta nói là thật."
"Ân..." Có những lời này của ngươi là đủ rồi.
Thanh Đại mỉm cười nhìn Mộc Hương, yêu cầu của nàng không nhiều lắm, cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Mộc Hương tuy rằng thích trêu chọc nàng, nhưng cũng không lừa nàng.
Thanh Đại đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Mộc Hương, chính mình thì đối với bóng đêm tối đen xuất thần.
Một đêm ngồi tới hừng đông, Sở Phi vốn tính đi ra đổi với các nàng, nhưng thấy hai người rúc vào với nhau, ấm áp như vậy, liền lại xoay người lại, không muốn tiếp tục quấy rầy.
Thanh Đại thấy Mộc Hương ngủ sâu, nên tới lúc cũng không kêu nàng dậy, tự mình một người trông một đêm.
Trong lòng một chút cũng không biết mệt mỏi, dù sao người mình để ý nhất đang ngồi gần mình như vậy.
Thế cho nên đến hừng đông, mặt Mộc Hương đầy áy náy.
Mình ngủ sâu như vậy cũng không biết tỉnh, nàng thủy chung hoài nghi là Thanh Đại động tay chân gì đó.
Thanh Đại cười nhạt không nói, thập phần bí hiểm.
Sở Phi cũng ôm Tiểu Bạch vô tội nhún vai, để lại Mộc Hương một người âm thầm buồn bực.
Sau mấy ngày lộ trình thập phần thuận lợi, trên đường Sở Phi các nàng đem thuyền cập bờ, tìm người sửa chữa đáy thuyền bị chọc nát một chút, bằng không còn chưa tới quỷ y môn, thuyền của các nàng liền chìm.
Sau khi lên bờ, một ngày một đêm đi gấp nên rất nhanh đã về tới Quỷ Y môn.
Không ngoài sở liệu của Sở Phi, sau khi trở về không đến ba ngày thì đã có môn hạ đệ tử vội vàng báo lại, có người muốn gặp nàng, mà người đó chính là người ngày đó các nàng ở trên thuyền cứu được, Bộc Dương Vinh Thánh, đương kim hoàng đế.
"Tham kiến hoàng thượng." Nếu biểu lộ thân phận, Sở Phi không thể vô ý như vậy, "Ngày đó không biết là hoàng thượng, cho nên đã đắc tội, mong hoàng thượng thứ tội."
Lời nói này nói đến cực kỳ khó chịu, nhưng Mộc Hương giải thích, trường hợp nói tất phải nói, rốt cuộc Bộc Dương Vinh Thánh là hoàng đế, người đứng đầu một quốc gia, giáp mặt vẫn là nhất định phải làm vua tôi hữu lễ, Sở Phi bất đắc dĩ đành phải kiên trì nói xong.
Bộc Dương Vinh Thánh nhìn thấy vẻ mặt Sở Phi không vui, một phen lời khách sáo cũng nói rất miễn cưỡng, không khỏi cảm thấy rất thú vị.
Sở Phi là trong giang hồ nhàn tản quen rồi, thấy mình không thích ứng là bình thường, nên sẽ không để ý chuyện này.
Hơn nữa các nàng đối với chuyện mình là hoàng đế không có biểu lộ dù một chút ít kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm đoán được thân phận của mình, đối với mình hôm nay tới chơi cũng là có chuẩn bị rồi: "Các ngươi là người trong giang hồ, không cần quy củ nhiều như vậy, các ngươi tự nhiên đi, ta cũng thoải mái."
Đêm khuya màu sắc hôn ám, hiện giờ tự mình đến gặp Sở Phi, vừa thấy bộ dáng của Sở Phi, Bộc Dương Vinh Thánh cũng ngu ngơ một trận, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ tử có bộ dạng tuyệt mỹ lại có khí chất đặc thù giống như Sở Phi.
Mỹ nữ hắn thấy nhiều rồi, như mà loại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như Sở Phi, trên đời tìm không ra người thứ hai.
Phi tử của tiên hoàng người xuất sắc nhất phải kể tới Mộ Phi đã bị chôn cùng, nàng ta rất xinh đẹp, mặt mày sinh tình, làm cho người ta hít thở không thông.
Nhưng so với Sở Phi vẫn còn kém hơn một chút, thiếu một chút cảm giác làm cho người ta đui mù.
Mà phi tử của mình, lại không một người có thể so với các nàng.
"Khụ khụ..." Mộc Hương và Thanh Đại cũng quỳ xuống, phía sau còn có đệ tử của Quỷ Y môn, "Tham kiến hoàng thượng."
Nhìn bộ dạng Bộc Dương Vinh Thánh nhìn chằm chằm Sở Phi không nháy mắt một cái, làm Mộc Hương tức giận, nhưng lần này Bộc Dương Vinh Thánh là lấy thân phận hoàng đế xuất hiện, cho nên tất cả mọi người không thể bất kính với hắn.
Hơn nữa hoàng đế vẫn là hoàng đế, ngay cả ham sắc cũng nghiêm trang như vậy, một vẻ mặt ta thực thưởng thức chưởng môn các ngươi.
"Tất cả đứng lên đi." Bộc Dương Vinh Thánh bị âm thanh này làm bừng tỉnh, thu hồi tâm trí, "Ta và chưởng môn của các ngươi có chuyện muốn nói, tất cả lui ra trước đi."
Mộc Hương nhướng mày, hận không thể đem cái tên hoàng đế gây chuyện này vứt đi ra ngoài, cắn chặt răng, mang Thanh Đại và các đệ tử khác đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Phi, nhắc nhở nàng nên cẩn thận ứng đối.
Sở Phi hiểu ý, hướng phía Mộc Hương nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu cung kính đứng một bên.
Không biết vị hoàng đế này muốn làm cái gì.
Mọi người đi ra ngoài, Bộc Dương Vinh Thánh mới đi tới gần Sở Phi, thấy Sở Phi luôn không ngẩng đầu, nhân