Lăng Giáng Hồng không có biện pháp với Sở Phi, đưa tay gỡ ngón tay của Sở Phi ra.
Sở Phi quật cường giống như đứa bé vậy, nắm chặt đến sít sao, chỉ còn kém làm trường bào của Lăng Giáng Hồng rách một lỗ.
"Sở Phi!" Lăng Giáng Hồng tức giận trừng mắt liếc Sở Phi, mang cả tên lẫn họ nàng ấy ra gầm nhẹ, "Nàng đừng có không nói lý lẽ, nàng kêu ta nên lấy đại cục làm trọng, hiện tại lại phát tính tình với ta."
"Nàng tức giận..." Sở Phi đỏ vành mắt, cố gắng không để cho nước mắt dũng mãnh trào ra, "Mỗi lần nàng tức giận ta đều thực sợ hãi, sợ trong cơn tức giận nàng bỏ qua ta, không để ý tới ta nữa."
Lăng Giáng Hồng hít sâu một hơi: "Nàng như vậy, là muốn bức ta cam đoan với nàng sao?"
Lăng Giáng Hồng hết giận, Sở Phi nói không tin nàng, là thật sự là không tin nàng.
Từ rất sớm nàng hứa hẹn rồi, tuyệt không buông tay nàng ấy ra, hiện tại chỉ là muốn bình tĩnh thôi.
Tình cảm tới quá nhanh, quá đột ngột, mọi người lại thay đổi quá lớn, nàng bỗng nhiên không biết nên ở chung với Sở Phi như thế nào.
"Ta không có..." Sở Phi càng nói giọng nói nàng càng nhỏ, nhưng vẫn là nắm chặt tay không buông ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cuộn cong thân thể của mình lại, "Giáng Hồng, thực xin lỗi!"
Lăng Giáng Hồng không còn cách nào khác, cũng ngồi xổm bên người Sở Phi, đưa tay quệt quệt nước mắt của nàng ấy: "Nàng xem, bây giờ nàng là chưởng môn của một trong những môn phái lớn nhất thiên hạ, là hoàng cung ngự y, thống lĩnh của Thái Y uyển, nàng cũng là tôn nữ của bang chủ bang phái hạng nhất hạng nhì trong giang hồ, Bạch Hổ Bang...!Như thế nào lại dễ dàng khóc đến đỏ mũi như vậy a!"
"Giáng Hồng, chúng ta không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này cãi nhau có được không? Rõ ràng biết rõ đối phương không có ý tứ kia, lại nhất định phải lặp lại đau thương đã qua, chỉ là vì chứng minh chúng ta để ý lẫn nhau? Nhưng mà như vậy thật không đúng, không bình thường...!Cùng người mình thích ở cùng nhau, hẳn là rất ngọt ngào đúng hay không?" Sở Phi vươn bàn tay ra, ôm lấy Lăng Giáng Hồng, chặt chẽ chế trụ, "Mỗi người ở nơi này đều đào rỗng tâm tư để đút lót hoàng thượng, đều không phải thật tâm.
Các phi tử nương nương này, các nàng thật sự yêu hoàng thượng sao? Trừ bỏ hoàng thượng ngẫu nhiên sủng hạnh, thì thời gian ở chung đều không có.
Các nàng yêu chỉ là quyền thế, ích lợi sau đó có được.
Ta không muốn chúng ta cũng như vậy..."
Lăng Giáng Hồng ngây cả người.
Sở Phi nói chuyện thực rất có sức thuyết phục.
Ngay cả nàng cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được gõ đầu của Sở Phi: "Cũng không biết đầu nhỏ như quả dưa này của nàng là nghĩ cái gì? Rõ ràng chuyện xấu xa như vậy bị nàng nói đến cảm thấy tự nhiên."
Lăng Giáng Hồng phản thủ nắm chặt tay Sở Phi, lòng bàn tay của hai người dán vào nhau, nắm rất chặt chẽ: "Ta nói rồi, không buông tay sẽ tuyệt đối không buông tay."
Sở Phi rốt cục nín khóc mỉm cười: "Nàng nói đó nha."
"Ân, ta nói." Lăng Giáng Hồng lôi kéo Sở Phi, "Ta là thật sự cần phải đi, có cơ hội sẽ trở lại thăm nàng.
Lần này không thể trở về Tiên Giang nhanh được, trước hết phải thăm dò ý đồ của hoàng đế."
"Ân, chính nàng phải cẩn thận đó!" Sở Phi gật gật đầu, đem tay nãi trên bàn đưa cho Lăng Giáng Hồng cầm.
Lăng Giáng Hồng ôm eo Sở Phi, kéo nàng ấy gần lại phía mình, ở trên môi nàng ấy nhẹ nhàng hôn xuống xem như cáo biệt, liền thừa dịp bóng đêm ly khai hoàng cung.
Sở Phi ghé vào cửa sổ nhìn theo Lăng Giáng Hồng, Tiểu Bạch thuận thế nhảy vào trong lòng nàng.
Sở Phi cúi đầu, sờ sờ lưng Tiểu Bạch, lông mềm như nhung vô cùng thoải mái, liền thuận đường đem mặt cũng chôn vào đó, giơ cánh tay lên, nhìn chằm chằm Linh Tê Thạch trên cổ tay xuất thần.
Lăng Giáng Hồng đi gặp Thương Trưng Vũ, đem tay nãi đưa cho nàng.
Thương Trưng Vũ không có mở ra liền, ngay cả Lăng Giáng Hồng cũng tò mò muốn chết, cũng không biết xấu hổ ở lại đây không đi.
Thương Trưng Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Lăng Giáng Hồng.
Mẫu thân của mình bát quái như vậy cũng cảm thấy rất hứng thú.
Lăng Giáng Hồng rời đi, trước khi đi còn nhịn không được nhìn bao vải kia vài lần, nhưng mà nàng và Sở Phi đều không có lá gan mở ra.
Thương Trưng Vũ thấy Lăng Giáng Hồng đóng kín cửa, mới có hơi chột dạ mở bao vãi ra, nhìn thấy một phong thư đã ố vàng, còn có một chút di vật.
Thương Trưng Vũ lặng lẽ than một tiếng, chỉ là một túi hương, đã không còn thơm nữa, còn có đồ chơi vụn vặt trước kia nàng đưa cho Lưu Thụ Doanh.
Không nghĩ tới Lưu Thụ Doanh luôn lặng lẽ lưu giữ, nghĩ đến sau khi nàng ấy trúng độc rời nhà đi, trên người thật là không mang theo cái gì, chỉ mang theo những thứ này.
Mở thư ra, tay Thương Trưng Vũ khẩn trương lại nhanh vuốt ve lá thư.
Lưu Thụ Doanh đã sớm biết mình sẽ chết, nhưng không biết Sở Phi có thể sống sót hay không, bởi vì loại độc Thập Tam này có lẽ sẽ có ảnh hưởng tới Sở Phi.
Nàng biết người Sở gia không đáng tin, nghĩ chờ sau khi Sở Phi lớn được một chút sẽ kêu nàng mang theo những tín vật này đi tìm mình, để cho mình chiếu cố nàng.
"...!Vũ, đứa bé này, chứng minh ta phản bội tình cảm của nàng, chứng minh sỉ nhục cả đời ta.
Sự có mặt của nó đã mang đến gánh nặng càng thêm nặng nề cho thân thể của ta, mỗi ngày mỗi đêm bị độc giày vò...!Nhưng mà ta bỗng nhiên minh bạch tâm tình của nàng đối với tiểu Giáng Hồng.
Mỗi lần nàng nhắc tới tiểu Giáng Hồng, đáy mắt sẽ hiện lên một tia ôn nhu không dễ dàng phát giác, ngay cả ta cũng cảm thấy thật hâm mộ...!Khi đó ta suy nghĩ, rõ ràng nàng không thương Lăng Chính, vì sao lại thích Lăng Giáng Hồng như vậy.
Nguyên lai cảm giác nhi đồng ở trong bụng của mình ngày từng ngày to lớn là như thế...!Đứa bé này và bất luận kẻ nào cũng không có liên quan, nó chỉ là hài tử của ta.
Hiện tại ta chỉ muốn khẩn cấp nhìn bộ dáng nó lớn lên, có giống ta hay không, là nam hài hay là nữ hài? Ta hi vọng là nữ hài tử, như vậy cùng tiểu Giáng Hồng của nàng còn có bạn.
Vũ, nàng còn hận ta sao? Ta không biết phong thư này có thể đến tay nàng hay không, càng không biết ta có thể kiên trì đến khi sinh hạ nhi đồng này không...!Hoặc là, nàng đã oán hận ta đến nổi không muốn lại nhìn thấy thứ gì có liên quan đến ta...!Ngày đó, lời nói của ta khó nghe đến như vậy...!Đem toàn bộ tự tin, kiêu ngạo của nàng đập nát tan tành, thậm chí ngôn ngữ ác độc, hùng hổ do người thế kia...!Nhưng mà nàng biết không, ta không muốn trở thành gánh nặng của nàng, lại càng không nguyện ý chết ở trước mắt nàng, không muốn nàng nhìn thấy ta hiện tại, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của ta.
Ta muốn trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn chỉ có ta hoàn mỹ nhất, xinh đẹp nhất...!Tha thứ sự ích kỷ của ta được không?"
"Vũ...!Ta thực yêu đứa bé này, thật sự! Ta hận Sở Hàn Hiền, hận rất nhiều người, lại không hận được nhi đồng cái gì cũng không hiểu này.
Mỗi lần độc tái phát, ta sẽ suy nghĩ, chờ nhi đồng trưởng thành, nhìn thấy