"Dạ!" Hạ nhân vội vàng lui ra, biết điều đóng cửa phòng lại.
"Lần này Giáng Hồng đặc biệt tới gặp ta, chỉ sợ không chỉ là vì ôn chuyện và thăm ta lão gia hỏa này đi." Thái Quan Võ không phải người ngu, chỉ một ánh mắt, một động tác của Lăng Giáng Hồng, hắn liền đoán được ý đồ trong đó.
"Ân, là có chút chuyện muốn nói với Thái thúc thúc." Lăng Giáng Hồng biết Thái Quan Võ là cựu thần tử, đối với Vân quốc một lòng trung thành, muốn bọn hắn một phen đi theo mình mạo hiểm, sợ là phải uy hiếp bọn họ.
Đế Vương gia, sợ nhất đúng là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Mà loại cựu thần tử trung thành này là dễ dàng bị kích thích nhất, là một loại nhiệt huyết tràn lòng, không màng sinh tử.
Lăng Giáng Hồng giản lược đem chuyện tiên hoàng bị độc chết, còn có phụ thân mình Lăng Chính cũng là bị hoàng đế hiện tại Bộc Dương Vinh Thánh ám sát nói cho Thái Quan Võ nghe.
Cùng với mình tính toán việc sau này, hi vọng Thái Quan Võ phối hợp với mình.
Tất nhiên là che dấu chuyện Thương Trưng Vũ cũng góp phần làm khó dễ, đem tội danh toàn bộ đổ lên người Bộc Dương Vinh Thánh, mà vốn thủ hạ của Lăng Chính vẫn luôn có nghi vấn về cái chết của Lăng Chính.
Làm sao có thể sau khi một mãnh tướng chết trận sa trường trong vòng một đêm, thế lực của hắn bị quét sạch, hơn nữa trận đấu được gọi là chiến tranh này, lão tướng không có tham gia, chỉ có một mình Lăng Chính.
Thái Quan Võ trầm mặc không nói, lời nói của Lăng Giáng Hồng rất có lý, cùng với nghi vấn nhiều năm trong lòng hắn nhất nhất ăn khớp, chính là: "Giáng Hồng, đây không phải chuyện nhỏ, con có chứng cớ gì sao?"
Hắn không thể chỉ bằng lời nói từ một phía của Lăng Giáng Hồng mà tin tưởng nàng.
Lăng Giáng Hồng buông tay: "Nếu có chứng cớ, chúng ta còn phải ngồi ở chỗ này mật đàm sao?"
"Không có bằng chứng, kêu ta làm sao tin tưởng con?" Thái Quan Võ hỏi.
"Ngài đã tin không phải sao?" Lăng Giáng Hồng hỏi ngược lại.
"Việc này ta cần cân nhắc kỹ lưỡng, mấy ngày nữa ta sẽ cho con câu trả lời thuyết phục." Thái Quan Võ lắc đầu, Lăng Giáng Hồng nói không phải không có lý, bất quá để cho hắn luyện binh tạo phản, hắn luôn mang trứ danh trung quân ái quốc, rất có thể một cái không cẩn thận, khí tiết tuổi già khó giữ được.
Nhưng nếu sự kiện này là sự thật, hắn chính là nối giáo cho giặc, làm một cái thần tử hồ đồ, thực rất có lỗi với tiên hoàng, thực có lỗi với Lăng Chính Lăng tướng quân một tay nâng đỡ bọn hắn.
"Thái thúc thúc chậm rãi suy nghĩ..." Lăng Giáng Hồng đứng lên, "Ta không tiện ở đây lâu, có tin tức, ngài nhớ nói cho ta biết, cáo từ."
Lăng Giáng Hồng vừa đi trong lòng vừa đắc ý, xem vẻ mặt Thái Quan Võ, tám chín phần đã bị thuyết phục.
Hiện tại lão gia hỏa này không chịu đáp ứng liền, nhất định còn muốn đi tìm Chu Hải thương lượng.
Cũng tốt, nàng ở chỗ này lại đợi thêm một chút, thuận đường đi xem Sở Phi.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt đều giống như yêu đương vụng trộm, làm tâm tình nàng phi thường tích tụ.
Ngẫm lại câu hỏi vừa rồi của Thái Quan Võ, ha ha, ý trung nhân, đây không phải là Sở Phi sao? Nếu Sở Phi biết được, sợ là miệng đều cười toét ra chứ.
Sở Phi ra vào cung đã có lệnh đặc xá của hoàng đế, bây giờ phi thường thoải mái, bất quá nàng cũng là gánh vác danh nghĩa đi dân gian giúp hoàng đế xem xét ngự y mới.
Xuất nhập các y quán ở Biện Châu là chuyện bình thường, Mộc Hương đã sớm ở y quán chờ Sở Phi xuất hiện.
"Sư tỷ?" Sở Phi vào nội đường của y quán, thấy Mộc Hương chờ có chút không kiên nhẫn, "Xảy ra chuyện gì?"
"Thập Tam..." Mộc Hương nhìn xem Sở Phi, lại sờ sờ đầu của nàng, nhìn Sở Phi bây giờ là hoàn hảo không tổn hao gì, mới nhẹ nhàng thở ra, "Trong cung thế nào?"
"Có chút phiền, có chút buồn, bất quá không có gì, ta có thể ứng phó.
Bây giờ có thể tự do xuất nhập hoàng cung, sau này chúng ta gặp mặt cũng rất tiện đó." Sở Phi mỉm cười, lôi kéo Mộc Hương ngồi xuống, "Sư tỷ tìm ta vội vã như vậy là có chuyện gì sao?"
"Thập Tam, khoảng thời gian này muội ở trong cung trong, ta một mực tra chuyện muội cần điều tra."
"Có phát hiện gì sao?"
"Thật là có một ít." Mộc Hương gật đầu, "Muội còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là gặp được một loại cóc độc kỳ quái, sản sinh một loại bệnh dịch, lây nhiễm người cả thôn sao?"
"Vậy thì sao?" Một cái ôn dịch, chẳng lẽ còn có âm mưu gì?
"Cóc độc này là động vật bị lấy ra để thí nghiệm thuốc, không cẩn thận để mấy con chạy ra ngoài, mới dẫn đến thôn phụ cận bạo phát ôn dịch."
"Thuốc thí nghiệm?" Sở Phi nghi hoặc nhìn Mộc Hương, "Thử thuốc gì?"
"Từ sau khi Quỷ Y môn đổi chỗ mới, đã không còn ai đến chỗ cũ trước kia nữa.
Ngày ấy Thanh Đại muốn tìm cỏ độc gì đó nên đã đi tới chỗ cũ, gặp được mấy con cóc độc có nhan sắc quái dị, bắt trở về cho ta xem.
Ta vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, nửa ngày mới nhớ ra, cóc độc này không phải là ngày đó chúng ta bắt được ở trong thôn bị bệnh dịch sao? Làm sao lại xuất hiện ở Quỷ Y môn?" Mộc Hương nhuận yết hầu tiếp tục nói, "Ta và Thanh Đại tìm hiểu nguồn gốc, buổi tối trộm lặn xuống phụ cận điều tra, bọn hắn bắt rất nhiều động vật, thậm chí còn có người sống để thí nghiệm thuốc."
"Vì nghiên cứu chế tạo giải dược kỳ độc Thập Tam?" Sở Phi thử thăm dò hỏi.
"Không hẳn vậy.
Ta và Thanh Đại bắt một cái đệ tử, Thanh Đại dùng độc bức hắn nói ra một ít chuyện thú vị."
"Nga?" Bộ dạng Sở Phi cũng rất có hứng thú.
"Trong Quỷ Y môn không biết ai truyền một lời đồn đãi ra, kỳ độc Thập Tam mặc dù là thiên hạ chí độc, nhưng mà nếu phối hợp với Quỷ Y Thập Tam châm thì có thể lấy được bí thuật trường sanh bất lão."
Sở Phi nhíu mày: "Nếu quả thật có bí thuật trường sanh bất lão, thì người của Quỷ Y môn đã sớm dùng tới, hơn nữa, nhân sinh có hạn mới biết quý trọng, trường sanh bất lão thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Sự tình không đơn giản như muội muốn.
Thứ nhất, trong sách ghi lại kỳ độc Thập Tam đã tuyệt tích, chỉ tại trong truyền thuyết mới có.
Thứ hai, Quỷ Y Thập Tam châm từ trước tới giờ chỉ có chưởng môn Quỷ Y môn mới có thể biết, cho nên không thể được.
Nhưng mà không biết là ai đã phát hiện tổ tiên Quỷ Y môn lưu lại chứng cớ, nên dám nói, kỳ độc Thập Tam này vẫn còn tồn tại.
Hơn nữa dưới tình huống nào đó, người trúng phải loại kịch độc này chẳng những không chết, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ, trẻ mãi không già, thậm chí bách độc bất xâm, hơn nữa nếu bản thân người trúng độc luyện võ...!Tốc độ tiến bộ sẽ gấp thường nhân mấy lần." Mộc Hương lắc đầu phủ định suy luận của Sở Phi.
"Đây cũng quá khoa trương, có ai trúng kỳ độc mà không chết chứ? Còn có mạng để dùng Quỷ Y Thập Tam châm nghiên cứu thuật trường sanh bất lão?" Sở Phi cảm thấy lời đồn